Bà xã 2D – Chương 2

Tác giả: Hoang Ngôn
Chuyển ngữ: Atlibby

Thôi từ hôm nay lịch là 3, 5, 7 đi vậy =))


Chương 1 <<

Chương 2

Cung Tuấn ra mắt cũng nhiều năm rồi, kỹ thuật diễn chỉ có thể tính là đúng quy đúng củ.

Trước đây ngành biểu diễn ở đại học của anh dạy không tốt lắm, vào giới giải trí đồng nghiệp là đối thủ, người ta không giẫm lên anh là đã nể mặt nể mũi lắm chứ nói gì đến việc chỉ dẫn.

Nhưng mà anh ăn ở sự cần cù, thoại phim nhất định phải học đến thuộc làu làu, yêu cầu của đạo diễn làm đến hoàn mỹ mới thôi, bản thân cũng rất nghiêm khắc với việc quản lý vóc dáng, hơn nữa thêm đôi mắt chứa tình biết nói của anh, cũng tính là diện mạo nổi bật trong giới giải trí đầy trai xinh gái đẹp, trái lại chẳng lo không có phim quay.

Hôm qua quay phân đoạn gặp mặt lần đầu với nữ chính, hôm nay chủ yếu là quay phần tay đôi với nam hai, nam hai này trước anh chưa gặp qua, lúc hóa trang nghe người đại diện phổ cập một tí, có vẻ như là một người có gốc gác, đem tiền vào đoàn đầu tư, nghe bảo trước khi khởi quay vẫn cứ sửa kịch bản vì nam hai, chia cho nam hai thêm không ít phần phim.

Bộ phim cổ phong này cải biên từ đại IP– Đương nhiên, cho dù tác giả đích thân đến xem kịch bản, trừ tên nhân vật ra, đoán chừng bả cũng không nhận ra cái tác phẩm mình viết.

Nhưng cũng tính là sắp xếp không tồi, có hy vọng hot.

Cung Tuấn hóa trang xong, vừa ăn sáng vừa dợt lại kịch bản, tiền bạc của đoàn phim đầy đủ, đồ ăn còn không tồi, vì kiểm soát cân nặng mà Cung Tuấn không dám ăn nhiều, ăn được mấy miếng thì đã cho trợ lý dẹp đi.

Cung Tuấn nhìn đồ ăn bị bỏ đi, bất chợt nhớ đến một chuyện, người tí hon trong game có phải cũng nên ăn sáng không?

Hình như mình chưa chuẩn bị cho hắn? Hệ thống game có cho không? Hay là bỏ đói luôn?

Cung Tuấn càng nghĩ càng thấy lo, đang lúc muốn tìm di động mới nhớ ra vì để bỏ game mà mình đã cố ý không đem di động.

Game hại người.

Cung Tuấn ép buộc bản thân không được nghĩ tới người tí hon kia nữa.

Lại học thoại một lát, sau khi đã trôi chảy toàn bộ phần thoại của ngày hôm nay, trong đầu Cung Tuấn hiện lên dáng vẻ của người tí hon đói đến lăn lộn trên giường, đáng thương hết cỡ.

Nói không chừng lại còn đang phẫn nộ gào tên anh.

Chết người.

“Còn bao lâu nữa thì quay?” Cung Tuấn hỏi trợ lý.

“Đoán chừng nhanh thôi, sắp sửa diễn thử rồi.” Trợ lý đi hỏi xong quay về nói.

Lại không kịp quay về lấy di động, Cung Tuấn căn dặn trợ lý: “Em giúp anh quay về lấy di động với.”

Trợ lý có hơi mù mờ, cho rằng anh muốn xem tin tức trên mạng, móc di động mình ra muốn cho Cung Tuấn mượn, Cung Tuấn xua tay: “Anh muốn của anh cơ.”

Lúc quay phim Cung Tuấn vĩnh viễn luôn bỏ tâm, anh sẽ luôn để bản thân đắm chìm vào phim, trong thời gian quay phim hết sức không thoát vai.

Nam hai đối diễn là xuất thân chính quy, mới ra mắt không lâu, tuy ngoại hình chỉ có thể tính là lớp giữa trong giới giải trí, nhưng vẫn luôn được đạo diễn chính huấn luyện diễn xuất, nhanh vào vai, diễn không tồi, người trẻ tuổi luôn có ý tưởng mới mẻ, rất thích tự mình thay đổi lời thoại và thiết kế động tác.

Cung Tuấn đa số là đỡ được, nhưng có mấy lần là không đáp lại được, trên thực tế người bình thường cũng không chịu nổi tâm huyết dâng trào bất thình lình này của nam hai.

“Cung tiền bối, anh đừng nổi nóng nhé, em là một kẻ điên trong vai diễn.” Nam hai cợt nhả nói, “Một tiền bối lớn tuổi từng cùng em quay phim trước đây có dạy qua, đóng phim càng điên càng tốt, hơn nữa phải dũng cảm thể hiện ý tưởng của mình, diễn như thế phim ra xem mới hay. Anh ơi, em còn ít kinh nghiệm, trước đây anh đóng phim không phải cũng thế này ạ?”  

Cung Tuấn không muốn so đo với lính mới, nhưng cũng không đồng nghĩa không cáu, anh cau mày đi thẳng tới phía đạo diễn, nói phải nghỉ ngơi một lát.

Đạo diễn nhìn ra được ý của anh, cười xòa nói, “Thầy Cung, người trẻ không hiểu chuyện, cậu ta là bên phía công ty A, là cháu ruột mà, khó trách bị chiều hư, cậu đừng để ý là được, tối nay cả đoàn cùng đi ăn bữa cơm đi? Tôi mời.”

Đạo diễn nói tới đây rồi, nên chừa mặt mũi vẫn là phải chừa, giới giải trí quan hệ rắc rối phức tạp, không thể tùy tiện đắc tội, Cung Tuấn gật đầu, sang một bên im lặng bổ trang.

“Di động đem đến rồi.” Trợ lý đúng lúc hồng hộc chạy tới, “Đúng rồi, anh ơi, hôm qua anh gửi tin muốn em mua di động mới, anh muốn mua hiệu gì? Tiện thể lát nữa mua cho anh.”

“Không cần mua nữa.” Cung Tuấn nhận di động, tâm trạng có hơi uất ức trong nháy mắt khoan khoái hơn rất nhiều.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ người tí hon chắc là đang ở trong phòng đợi mình cho ăn, càng gấp không chịu nổi mở game ra.

Căn phòng hiện lên trên màn hình, vẫn là dáng vẻ như cũ, Cung Tuấn trợn to hai mắt cũng không tìm ra hình bóng của người tí hon.

Người đâu?

Cung Tuấn mở khu vực tin tức của hệ thống.

(Trương Triết Hạn uống thuốc xong đã ngủ.)

(Trương Triết Hạn cảm thấy nóng, chỉ số tâm trạng -20, độ cảm tình -10.)

(Trời đã hơi sáng, Trương Triết Hạn tỉnh lại rồi.)

(Trương Triết Hạn: Thời tiết không tồi.)

(Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng +1.)

(Trương Triết Hạn cầm gậy golf, ra ngoài chơi golf rồi.)

(Trương Triết Hạn chơi golf bên ngoài, chỉ số tâm trạng +10.)

(Trương Triết Hạn: Hôm nay cảm giác tay thật tuyệt.)

(Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng +5.)

Cung Tuấn: “…Ở đâu lấy ra cây gậy golf?”

Cho nên bản thân mình thì lo cho người ta có đói hay không, người ta lại đang ở bên ngoài vui vẻ chơi golf?

Chơi golf khỉ gì! Anh quay về cho tôi!

Cung Tuấn tức tối ấn vào khu vực màu xám trên màn hình.  

(Khu vực bên ngoài cần tốn 50k tâm tệ để mở khóa)

Cung Tuấn: “…”

Thật là, chiêu trò giật tiền của cái game này đúng là không thể nhẫn nhịn mà.

“Thầy Cung, thân thể khỏe chưa?” Phó đạo diễn đặc biệt sang hỏi thăm.

Cung Tuấn lập tức đứng dậy: “Khỏe rồi khỏe rồi, cho tôi một phút ạ.”

Cung Tuấn mở trung tâm mua sắm ra, ở mục đồ ăn mua hai cái bánh bao rẻ nhất, hai tâm tệ một cái, để trên bàn.

Mở màn hình trò chuyện, muốn thử gửi lời cho người tí hon.

(Gửi tin văn bản một cái 1 tâm tệ, gửi tin giọng nói một cái 10 tâm tệ.)

Cung Tuấn: “…”

Cung Tuấn xóa bớt, gửi đi một tin: Quay về ăn cơm nè.

Hệ thống hỏi có gửi kèm biệt danh không, Cung Tuấn không thèm suy nghĩ chọn luôn đồng ý.

Gửi tin xong, Cung Tuấn không kịp xem đã phải vội vã đi quay phim tiếp.

Bởi không nhìn thấy người tí hon, tâm trạng của Cung Tuấn càng hỏng bét, nam hai trông sắc mặt anh không ổn, tuy trong lòng coi nhẹ nhưng trái lại cũng không tác oai tác oái nữa.

Bởi vì trước đó làm lỡ không ít thời gian, quay một mạch đến hai ba giờ chiều mới nghỉ.

Lúc Cung Tuấn quay về xe RV của mình, trợ lý đã dọn cơm trưa ra trên bàn, có thịt có rau có canh, rất phong phú.

Cung Tuấn không vội ăn mà lại mở game ra–

(Cung Tuấn: đại ca, quay về ăn cơm nè.)

(Trương Triết Hạn đã nhận tin của bạn.)

(Trương Triết Hạn: …đại ca?)

(Trương Triết Hạn: Cung Tuấn em không nạp tiền đúng không?!)

(Trương Triết Hạn tiếp tục đánh golf, tâm trạng -5.)

Đậu móa!

Cung Tuấn không vui mà chọt vào khu vực bên ngoài, y như cũ nhắc nhở mở khóa nhảy ra.

Ở đâu có cái game nuôi pet mà cả nửa ngày trời không thấy được cái người tí hon mình nuôi vậy chứ?

Cung Tuấn bắt đầu hoài nghi có phải là mánh khóe hút máu mới gì không.

Bởi hôm nay gặp phải nam hai tâm trạng không tốt, Cung Tuấn không rõ vì sao mà lại muốn nhìn người tí hon một cái, cứ như thấy được hắn rồi mọi buồn phiền đều quăng ra sau đầu ấy.

Càng nhìn không được, cảm xúc trong lòng lại càng nôn nóng.

Cung Tuấn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người tí hon không chịu quay về  là do anh không mua áo ngắn tay cho hắn, có thể vẫn đang tức giận. Bởi vậy anh mở trung tâm mua sắm ra, lần này không chần chừ nữa, mua cái áo ngắn tay 2200 tâm tệ về.  

Đặc biệt để ở vị trí chói mắt nhất trên giường.

Chơi game mà, bản thân vui là được.

Cung Tuấn một bên đau lòng an ủi mình, một bên gửi tin: Mua quần áo mới cho anh rồi, để trên giường anh ấy.

Đồng thời hơi chột dạ mà từ chối hệ thống gắn biệt danh.

(Trương Triết Hạn đã nhận tin của bạn.)

(Trương Triết Hạn tiếp tục đánh golf, chỉ số tâm trạng +2.)

Cung Tuấn đợi lâu ơi là lâu, cũng không thấy người tí hon quay về nhà.

Cung Tuấn: “…”

2200 nhân dân tệ chỉ đổi về được một cái chỉ số tâm trạng +2?

Chỉ thế này?

Cung Tuấn cực kỳ tức giận, bắt đầu gửi tin–

(Cung Tuấn: Đánh golf cái gì, nhanh về nhà!)

(Trương Triết Hạn đã nhận tin của bạn, chỉ số tâm trạng -10.)

(Cung Tuấn: Đừng đánh nữa có được không?)

(Trương Triết Hạn đã nhận tin của bạn, chỉ số tâm trạng -10.)

(Cung Tuấn: Anh có thể nói chuyện tí không?)

(Trương Triết Hạn từ chối nhận tin của bạn.)

(Cung Tuấn: Anh thử xem quần áo mới có vừa người không?)

(Trương Triết Hạn từ chối nhận tin của bạn.)

Cung Tuấn: “…”

Nguyên buổi chiều quay phim, cả đoàn phim đều nhìn thấy Cung Tuấn mặt buồn rầu.

Nam hai bĩu môi, trong lòng nghĩ: Rõ ràng cũng không phải người có tên tuổi gì lớn, sức chịu đựng thật sự nhỏ đến đáng thương.  

Buổi chiều quay phim có một phân đoạn tỏa sáng của nam hai, nam hai thấy đoạn này rất quan trọng, cậu ta mang biên kịch đến giảm bớt từng chữ từng chữ thoại phim, ra sức thực hiện phân đoạn này hoàn mỹ nhất có thể.

Đạo diễn cũng không ngại phiền phức mà thảo luận với bọn họ, chỉ cần là tốt cho phim, đạo diễn cũng sẽ vui vẻ xem bọn họ gọt giũa.

Lúc Cung Tuấn diễn tay đôi với nam hai, nam hai lại bắt đầu tự tăng thêm chi tiết và lời thoại, cũng không quan tâm Cung Tuấn đối đáp ra sao, chỉ muốn làm thế nào cho nhân vật của mình càng thêm tròn trĩnh.

Đợi đến lúc quay xong xem màn hình ở chỗ đạo diễn, Cung Tuấn mới phát hiện, đoạn này do nam hai phát huy vượt trội nên bản thân mình trái lại đã bị che lấp.

Mặc dù đoạn này là một trong số ít đoạn đặc sắc của nam hai, bản thân không lý nào lại giành, nhưng bị lu mờ đến thế này, cũng có hơi khó xem.

Phía nam hai hiển nhiên rất hài lòng với hiện tượng này, thậm chí còn muốn xuất sắc thêm chút nữa, nếu có thể làm lu mờ nam chính, với danh tiếng của Cung Tuấn, việc này sẽ là một bàn đạp rất lớn.

Thật sự cảm ơn công ty nhét mình vào đây, tặng mình một đối thủ ăn hại như vậy.

Thấy bên ê-kíp của nam hai vẫn còn muốn chỉnh sửa, đạo diễn dứt khoát phất tay, để bọn họ quay về chỉnh sửa, vừa hay trời cũng tối rồi, cũng không quay phân đoạn trời sáng được nữa, mai lại làm việc.

Cung Tuấn về tới khách sạn, chỉ thấy cả hôm nay mình đều mệt tâm.

Một bên trong đầu ngẫm nghĩ về phân đoạn phim hôm nay, một bên lại vội vã muốn nhìn người tí hon một chút.

Người tí hon cuối cùng cũng đã đánh golf xong quay về nhà rồi.

(Trương Triết Hạn đã quay về phòng, bước vào nhà vệ sinh tắm.)

(Nhà vệ sinh tăng giá tạm thời, phải tiêu 100k tâm tệ để mở khóa.)

(Trương Triết Hạn tắm xong đổi sang áo ngắn tay, chỉ số tâm trạng +5, độ cảm tình +5.)

(Trương Triết Hạn thấy bánh bao đã lạnh trên bàn.)

(Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng -5, độ cảm tình -5.)

(Trương Triết Hạn: Cung Tuấn em không có nạp tiền đúng không?!)

(Trương Triết Hạn: Ông đây đói rồi, muốn ăn lẩu!)

Nhìn thấy người tí hon nổi giận đùng đùng, Cung Tuấn không hiểu vì sao tâm trạng mình bỗng nhiên vui tươi lên.

Thật là, bởi vì đánh golf, đến cơm cũng quên ăn.

Cung Tuấn bỏ 500 tâm tệ ra mở khóa một bữa lẩu.

Người tí hon vui vẻ ngâm nga ăn lẩu.

Cung Tuấn nhìn cái lẩu 500 đồng, cảm thấy giá tiền này trên thực tế là quá đáng.

Sau này ngày nào ăn cơm cũng phải tốn từng này tiền, bản thân tôi ăn cơm còn không xài nhiều tiền đến vậy.

Cung Tuấn ngồi khách sạn ăn malatang bên ngoài bán đem vào mà tính toán.

Cung Tuấn mở trung tâm mua sắm, tỉ mỉ xem, nhìn thấy không ít nguyên liệu nấu ăn ở phía sau.

Rau rươi chỉ một đồng là có cả mớ, gà vịt thịt cá cũng không đắt lắm.

Phòng kế bên cũng có khu vực bày trí nhà bếp, nếu như người tí hon tự làm đồ ăn, mỗi ngày có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?

Cung Tuấn thương lượng với người tí hon–

(Cung Tuấn: Tôi quay phim khá bận, có lúc không trông anh được, tôi giúp anh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong nhà, anh đói thì tự làm mà ăn có được không?)

(Trương Triết Hạn đã nhận tin nhắn của bạn.)

Cung Tuấn thấy người tí hon sau khi nhận tin, người cứng đờ ra một chút, sau đó tiếp tục ăn sống ăn chết–

(Trương Triết Hạn: Ờ.)

Cung Tuấn thấy người tí hon đồng ý rồi, cẩn thận cho hắn nguyên liệu thích hợp cho ngày thứ hai, còn có tâm mua cả sách hướng dẫn nấu ăn. 

Người tí hon nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn bỗng dưng xuất hiện, mặt nhăn lại một chút rồi lại khôi phục dáng vẻ bình thản ung dung.

Đột nhiên, Cung Tuấn nhìn thấy người tí hon đứng dậy, chạy về phía nhà vệ sinh.

(Trương Triết Hạn ăn lẩu đến nôn rồi, xin hãy cho hắn uống thuốc kịp thời nhé.)

Cung Tuấn lại bắt đầu luống cuống tay chân qua trung tâm mua sắm mua thuốc.

Nhìn thấy dáng vẻ người tí hon từ nhà vệ sinh nôn xong đi ra, Cung Tuấn thật lòng thấy vừa giận vừa hài.

(Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng -10, chỉ số cảm tình -10.)

Cung Tuấn: “…”

Cái này cũng trách mình được? Sao lại giảm độ cảm tình chứ?

Cung Tuấn cứ như trả thù mà chọt chọt người tí hon, đại khái là lúc đâm đến eo, chỉ thấy người tí hon không tự chủ mà giật mình một cái.

Không để Cung Tuấn có cơ hội lần hai, người tí hon đã chạy lên giường lấy chăn bao mình lại.

Người tí hon nằm trên giường không biết muốn làm gì, hắn nhìn Cung Tuấn, ánh mắt ậng nước, chớp chớp, cũng không nói tiếng nào.  

Lòng Cung Tuấn chốc lát đã bình ổn trở lại.

Chuyện đi làm của anh rất ít nói với người khác, người bên cạnh không hiểu, bạn bè cũng ít người có thể giúp đỡ, anh vẫn luôn âm thầm tiêu hóa và tiếp nhận, tự mình gánh lấy.

Có điều trong phút chốc anh bỗng có nguyện vọng muốn tâm sự hết, muốn nói với người tí hon, cho dù hắn nghe không hiểu mình nói gì cũng không sao cả.

Cung Tuấn theo ý mình bắt đầu dùng tin âm thanh kể chuyện ngày hôm nay của mình cho người tí hon.

Người tí hon xoay người đổi thành tư thế thoải mái, không như buổi chiều nay không nhận tin, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, dường như thật sự có lắng nghe, lại còn có thể theo nội dung mà làm ra các loại vi biểu cảm khác nhau.

Cung Tuấn một bên phàn nàn, một bên không khỏi cảm thán khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển quá.

Lúc nói tới phân đoạn sau khi mình bị diễn xuất của nam hai áp đảo, người tí hon từ từ ngồi dậy.

(Trương Triết Hạn: Em bị cậu ta ăn hiếp?)

(Trương Triết hạn: Em nói cho anh một chút phân đoạn phim ấy.)

(Trương Triết Hạn: Ngày mai em nhất định phải giành kèo lại cho anh!)

Cung Tuấn: “…”

Bây giờ AI công nghệ cao cấp như thế? Có thể phân tích kịch bản luôn?

>> Chương 3

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s