Tác giả: Hoang Ngôn
Chuyển ngữ: Atlibby
Phấn đấu hai ngày 1 chap thì 1 tháng xong haha
Chương 1.
Sau khi Cung Tuấn tỉnh dậy thì phát hiện di động có thêm một cái app.
Chả trách Cung Tuấn xem phát liền nhìn ra, thật sự là cái app này phối màu kỳ quái, phong cách vẽ ảo diệu, vừa quê vừa xấu, giống thời smartphone mới ra mắt, style vẽ của phần mềm đời đầu.
Hơn nữa cái app này còn cưỡng ép chiếm đoạt vị trí ngay giữa màn hình di động của Cung Tuấn.
Tên cũng rất là ngu– “Thu hoạch bạn đời độc quyền của bạn“.
Xem ra có vẻ là một loại app tình cảm nào đó, cái dạng mà thường có nhóm dùng công cụ đổi giọng lên đây lừa tiền lừa sắc ấy.
Cung Tuấn không chút do dự, nhấn đè app, chuẩn bị gỡ bỏ.
Nhưng mà anh phát hiện cũng không có mục gỡ bỏ, thậm chí muốn dời phần mềm sang góc cũng không được.
Bình thường chỉ có phần mềm hệ thống bắt buộc có mới có thể chặn gỡ, Cung Tuấn có thể thề, lúc mình mua điện thoại, tuyệt đối không có app này.
Cung Tuấn đang vắt hết óc nghĩ cách để bỏ cái app thì người đại diện đã gọi điện sang: “Thu gom xong chưa? Nên đi quay rồi.”
Cung Tuấn nhanh chóng ném di động sang một bên, gom đồ xong thì ra ngoài vui vẻ đi làm.
Cung Tuấn là một diễn viên khá có tiếng tăm, gần đây nhận một bộ phim truyền hình cổ trang, anh vào vai nam chính, một tuần trước thì đến điểm quay, sau một thời gian ngắn huấn luyện với người chỉ đạo động tác thì hôm nay chính thức khởi quay.
Quay xong trở về khách sạn thì cũng đã khuya rồi, Cung Tuấn mở di động muốn thư giãn chút, mở khóa rồi thì nhìn thấy trước hết lại là cái app chói mắt kia.
Xóa lại xóa không được, dời cũng dời không xong, Cung Tuấn tức giận chọt vào cái app nọ, định là mai sẽ đi mua một cái di động mới.
Không nghĩ tới sau khi app bị chọt, màn hình lập tức đen lại, hiển thị mấy chữ to–
(Đang tạo ra bạn đời độc quyền cho bạn, xin đừng tắt máy)
Phản ứng đầu tiên của Cung Tuấn chính là nhanh tắt máy.
Cung Tuấn chưa kịp hành động thì màn hình đã thay đổi, xuất hiện một cái nhãn giới thiệu quê mùa thấy ghê cùng một cái tiêu đề đủ màu.
Cũng đã mở ra rồi, nhìn xem rốt cuộc là cái gì vậy.
Phần mềm lại nhảy ra một đống thứ thỏa thuận người dùng với cả tuyên bố trách nhiệm các kiểu, Cung Tuấn không xem tí gì mà bấm luôn vào xác nhận, vào lúc sự kiên trì của Cung Tuấn sắp vơi hết, trên hình xuất hiện bốn lựa chọn–
Đã tạo thành người yêu độc quyền của bạn, hiện có thể lựa chọn:
A. Bé cưng đầu đinh
B. Bé đáng yêu mũ nồi
C. Ca thần tóc dài concert
D. Vũ vương tự tin
Cung Tuấn nhìn các lựa chọn nghiêm túc suy nghĩ chút, bé cưng đầu đinh không biết là cái quái gì, mục D cũng có hơi kỳ quái, B C cũng hơi do dự, xem qua là khác biệt giữa phong cách em gái mềm mại và phong cách nữ thần, xoắn xuýt một hồi, Cung Tuấn cảm giác mình có cảm tình với người thích hát, vì vậy chọn C.
Rất nhanh lại có thêm mục lựa chọn mới–
Xin hãy chọn tên người yêu độc quyền của bạn:
A. Trương Triết Hạn
B. Tự đặt (Cần tốn 100k tâm tệ để mở khóa)
Cung Tuấn tò mò mở xem tâm tệ là gì, hóa ra là nạp tiền mới có, một tệ ngoài đời thật bằng một tâm tệ.
Lấy cái tên mất 100k? Cái nhà sáng tạo phần mềm này bị điên rồi à?
Cung Tuấn bởi vì nổi tiếng là giá trị gương mặt cao, chen chúc không tồi trong giới giải trí, cũng tích góp từng tí một ít gia sản, nhưng thứ cho, dù trên tay anh có dư, cũng bị cái giá này làm hết hồn.
Cung Tuấn cau mày chọn A, trong lòng bắt đầu hoài nghi cái app này có phải phần mềm cài virus gì đó.
Xin lựa chọn biệt danh cho bạn đời độc quyền Trương Triết Hạn của bạn:
A. Thầy Trương (cần tốn 100 tâm tệ để mở khóa)
B. Triết Hạn (cần tốn 1000 tâm tệ để mở khóa)
C. Vợ (cần tốn 100k tâm tệ để mở khoá)
D. Chồng (Giảm giá có thời hạn, chỉ cần 1 tâm tệ là được mở khóa)
E. Không có tiền, cứ gọi tiếng đại ca đi.
Cung Tuấn nhất thời không biết mắng chửi như nào, cũng không muốn tốn tiền cho cái phần mềm bỏ đi này, chọn đại E.
Xin lựa chọn biệt danh bạn đời độc quyền Trương Triết Hạn dành cho bạn:
A. Thầy Cung (cần tốn 100 tâm tệ để mở khóa)
B. Tuấn Tuấn (cần tốn 1000 tâm tệ để mở khóa)
C. Chồng (Tăng giá có thời hạn, cần tốn 500k tâm tệ để mở khóa)
D. Vợ (Giảm giá có thời hạn, chỉ cần 1 tâm tệ là được mở khóa)
E. Không có tiền, cứ gọi tôi là Cung Tuấn đi.
Cung Tuấn rất nhanh chọn E.
Sau khi chọn xong, app lại hiện một chuỗi hiệu ứng rẻ tiền đủ loại màu sắc, sau đó màn hình biến thành một căn phòng nhỏ.
Căn phòng nhỏ tương đối trống trải, bên trong chỉ có một cái giường và một cái bàn, phòng bên cạnh là nhà bếp và nhà vệ sinh, ngoài cửa chính hiển thị là khu vực bên ngoài.
(Bạn đời độc quyền của bạn Trương Triết hạn đã kích hoạt)
Một người 3D bé xíu nằm trên giường, mặc áo khoác màu đỏ, tóc cũng không quá dài, vẫn chưa tới vai, tùy ý xõa ra.
So với tên và icon app, chất lượng ảnh bên trong rất là có tâm và giống thật, nếu không phải icon trung tâm mua sắm vẫn còn đây, Cung Tuấn sẽ tưởng đây là một người và căn phòng thật.
Thậm chí đến cả sắc trời bên trong cũng là buổi tối.
Chẳng qua, Cung Tuấn nhìn chằm chằm người tí hon một lát, sao lại là nam?
Cung Tuấn đảo mắt nghĩ chút, chính mình cũng không phải thật sự tìm bạn đời cơ mà, nam nữ có gì quan trọng chứ.
Chẳng qua người tí hon ngoại hình rất đẹp, eo bé mông vểnh, mặt vừa nhỏ vừa tinh tế, ngũ quan cũng rất đẹp, nốt ruồi dưới mắt tăng thêm một tí mê hoặc.
Phía trên bên phải màn hình có hai thanh tiến độ, theo thứ tự là chỉ số độ cảm tình và tâm trạng, lúc này hiện chỉ số độ cảm tình bắt đầu là 100, chỉ số tâm trạng bắt đầu là 60.
Cung Tuấn cứ thấy người tí hon này nhìn hơi quen mắt, nhây nhây đưa tay chọt chọt người tí hon.
Người tí hon cứ như thật sự bị đụng, nhúc nhích vài cái, rúc vào trong chăn.
Cung Tuấn bất ngờ thấy dễ cưng quá, không kiềm được lại tiếp tục chọt vài cái.
Người tí hon bị đánh thức hoàn toàn, hé miệng nói một câu, Cung Tuấn không nghe được tiếng.
Chẳng qua màn hình lập tức hiện ra:
(Trương Triết Hạn: Đừng quấy rầy anh!)
Lập tức lại xuất hiện một bảng thông báo của hệ thống:
(Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng -5, độ hảo cảm -10)
Thanh tiến độ phía trên bên phải, một biến thành 55, một biến thành 90.
Cung Tuấn. “…Cái người trong game này tính tình hơi nóng nảy nha.”
Hơn nữa cái chỉ số này có phải giảm hơi bị nhiều không vậy?
Sau khi tỉnh lại người tí hon ngồi trên giường ngái ngủ, người không nhúc nhích ánh mắt thừ ra, hồi lâu hé miệng ngáp một cái, lại khôi phục tình trạng buồn ngủ.
Cung Tuấn cũng không biết mình làm sao, hắn xem người tí hon ngồi ở đó vậy mà lại cảm thấy cũng rất lý thú, trong vô thức nhìn một lúc.
Hệ thống đột nhiên lại nhảy ra thông báo:
(Trương Triết Hạn cảm thấy thời tiết quá nóng, chỉ số tâm trạng -5)
Cung Tuấn: “…”
Không phải, cái điểm tâm trạng này tụt có chút quá là khó giải thích nha.
Bây giờ đang là mùa hè, buổi tối trời đúng là nóng, Cung Tuấn vào tới khách sạn việc đầu tiên làm cũng là bật điều hòa, nhưng Cung Tuấn không nghĩ tới trong trò chơi thời tiết sao mà cũng y hệt.
Tóc và quần áo của người tí hon, hơi không hợp lắm.
Người tí hon vẻ mặt dường như là nóng đến khó chịu, thử cởi quần áo ra, nhưng cởi thế nào cũng không được.
(Trương Triết Hạn: Đổi quần áo cho anh!)
Trong phòng không có tủ áo, muốn mua đồ chỉ có thể đi trung tâm mua sắm trong phần mềm.
Cung Tuấn mở ra khu vực trang phục trong trung tâm, một cái ngắn tay rẻ nhất cũng phải 2200 tâm tệ.
Cung Tuấn không khỏi líu lưỡi vì mánh khóe giật tiền của cái app này.
Cung Tuấn bình thường cũng chơi game, lúc chơi là không tránh khỏi cúng tiền, nhưng cũng lần đầu tiên gặp phải cái phần mềm trò chơi có giá cả như này.
Chẳng qua chỉ là một cái game nuôi dưỡng tình yêu cho di động mà thôi, cái app này lúc đi đăng ký vậy mà không bị Cục giá cả mời đi uống trà sao?
Cung Tuấn cảm thấy tiêu 2200 đồng cho một cái áo ngắn tay trong game là không thể, chỉ có thể để người tí hon chịu chút thôi.
Vẻ mặt của người tí hon ngày càng sốt ruột.
(Trương Triết Hạn cảm thấy quá nóng, chỉ số tâm trạng -10, độ cảm tình -10)
(Trương Triết Hạn: Cung Tuấn em không có nạp tiền đúng không?!)
(Trương Triết Hạn nóng đến hơi choáng váng đầu, chỉ số tâm trạng -20, độ cảm tình -20)
Cung Tuấn bị cái độ hút máu của game này làm phát sợ, game bình thường ít ra cũng sẽ tìm cái cớ cho bạn nạp tiền, thậm chí phải để cho bạn xài tiền đến phấn khích, cái game này chỉ thiếu điều khắc hai chữ “thu tiền” lên màn hình di động.
Đồng thời người tí hon này vừa nhìn cũng không ngoan ngoãn tí nào, tính cách cũng không tốt.
Bình thường công ty game nào dám thiết kế cái người tí hon trong game này cũng đã phải sập tiệm rồi có được không?
Cung Tuấn nhanh chóng thấy hết vui, chẳng trách cái phần mềm này cưỡng ép chiếm chỗ trong di động, phỏng chừng là muốn lừa người ta vào nạp tiền.
Cung Tuấn thoát khỏi game, gửi tin cho trợ lý nhờ mai mua giúp cái điện thoại mới.
Cung Tuấn nhìn thời gian, vậy mà lại vô thức qua mất một giờ đồng hồ, vốn dĩ muốn trước khi ngủ học thoại phim ngày mai thêm lần nữa, hiện tại thì không kịp rồi.
Nhắm mắt rồi Cung Tuấn mới hối hận nghĩ thầm, đúng là game làm lỡ việc, không nên mở ra nữa!
Ba tiếng sau.
Cung Tuấn bất chợt bị giấc mơ làm sợ tới tỉnh giấc, nay càng thêm hối hận.
Trong mơ vẫn luôn cảm thấy có một người tí hon một mực chạy theo anh mà hỏi: “Cung Tuấn em không có nạp tiền đúng không?!”
Thậm chí đến cái giọng điệu của câu này cũng giống như mang theo cả tiếng nói vậy, cứ văng vẳng trong não.
Cung Tuấn trở tới trở lui trên giường, cố gắng ngủ lại, một vài phút sau, chấp nhận số phận mà mở game di động ra.
Người tí hon lại ngủ rồi, phỏng chừng là bị nóng quá, cũng không đắp chăn, cứ vậy mà nằm trên giường.
(Trương Triết Hạn có hơi nóng, xin mớm thuốc và nước kịp thời.)
Cũng may nước miễn phí, Cung Tuấn chọn bình nước và ly từ trong mục sinh hoạt hàng ngày, chuyển lên trên bàn, chọn rót nước, đổ đầy ly.
Cung Tuấn lại chọt người tí hon.
(Ai da, đừng có quấy rầy anh.)
Người tí hon mơ màng ngồi dậy, dáng vẻ choáng váng lộ ra sự đáng thương, mặc dù màn hình rất nhỏ nhưng Cung Tuấn loáng thoáng có thể nhìn ra gương mặt nhỏ của hắn hơi đỏ bừng rồi.
Cung Tuấn lấy tay chọn ly nước, chuyển sang để trước mặt người tí hon, người tí hon đưa tay lấy, ừng ực uống hết.
(Trương Triết Hạn: Cảm ơn.)
(Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng +1, độ cảm tình +1)
Mãi mới có thể tăng chút điểm số, Cung Tuấn lại cảm giác có một chút xíu xiu thành tựu.
(Trương Triết Hạn: Có mua quần áo cho anh chưa?)
Cung Tuấn mở shop ra nhìn bộ quần áo có giá 2200 tâm tệ, lại đóng cửa sổ.
Vẫn thấy hơi đắt.
Qua một lát, người tí hon không nhận được phản ứng, phỏng chừng đã phát giác ra gì đó.
(Trương Triết Hạn chỉ số tâm trạng -10, độ cảm tình -10)
Cung Tuấn: “…”
Người tí hon mặt viết đầy sự không vui, bò lên giường quay lưng lại ngủ mất.
Cung Tuấn thử lấy tay chọt hắn, mặc dù người tí hon bị chọt tới mức thân thể hơi lung lay nhưng từ đầu đến cuối vẫn không quay người lại.
Giận rồi.
Nội tâm Cung Tuấn nổi lên áy náy, nghĩ tới hắn còn bị cảm, thế là mở trung tâm mua sắm ra, tìm thuốc cảm. Giá là 20 tâm tệ.
May là không có đắt đến thái quá, Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm, dựa theo hướng dẫn của hệ thống mà nạp tiền mua thuốc.
Người tí hon vẫn không thèm để ý anh, Cung Tuấn để thuốc ở trên bàn, lại rót đầy nước.
Lúc làm xong hết, Cung Tuấn nhìn thấy người tí hon lén la lén lút quay đầu nhìn bàn một tí, dường như sợ bị phát hiện, lại nhanh chóng quay trở về.
(Trương Triết hạn chỉ số tâm trạng +1)
Cung Tuấn vẫn muốn thử chọt chọt người tí hon lần nữa, nhưng lần này người đại diện lại gọi điện sang: “Dậy chưa? Tới giờ hóa trang rồi.”
Diễn cổ trang không tốt ở điểm này, quần áo tóc tai chuẩn bị lâu hơn so với phim hiện đại.
Cung Tuấn qua tấm gương nhìn cái quầng thâm mắt của mình, không khỏi thở dài, đúng là game làm hại tới giấc ngủ, phỏng chừng người hóa trang lại sắp tan nát cõi lòng vì phải che quầng thâm của anh rồi.
Thế này không được, phải làm việc cho tốt, thời kỳ làm việc không được phép u mê game.
Cung Tuấn quyết định hôm nay đi làm không mang di động nữa.
Cái loại game vứt đi này, tuyệt đối không thể làm tao mở ra lần thứ ba!
Cung Tuấn trước khi ra khỏi cửa đã thề như vậy.
Định không nói đây là fanfic để xem có ai qua đường mà vẫn đọc không
