Tác giả: Lãnh Ngạo Phu
Chuyển ngữ: GV
4. Lần gặp đầu tiên
Nhĩ’s Hào’s! Bầu’s trời’s của’s em’s tràn’s đầy’s ưu’s thương’s.
Quay về phòng ngủ sau khi kết thúc lịch học một ngày, Tô Vận đã gân cốt rã rời.
Hắn vừa ngả người xuống giường thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhận được điện thoại của Vưu Tề.
“Phải rồi, Ngải Thượng nhờ tôi nói với cậu một tiếng là PPT của mỗi môn đều nằm trong tệp tin nhóm, đừng quên học đấy.”
Dưới sự chỉ dẫn của Vưu Tề, Tô Vận mở mục tài liệu của nhóm mình ra, đọc sơ qua nội dung PPT một lượt. PPT Toán cao cấp 40 mấy trang, Dược lý học 30 mấy trang, Sức khỏe tinh thần học 80 mấy trang, Thống kê học 20 mấy trang.
Cũng có nghĩa là nội dung PPT hắn phải học một ngày là 200 trăm trang. Điều quan trọng nhất trong những điều quan trọng là…
Những nội dung này đều bằng tiếng Anh.
Tô Vận gửi tin nhắn cho Ngải Thượng. Chủ yếu là bản thân hắn cũng không biết mình phải làm thế nào.
“Ngải Thượng, tôi đọc không hiểu tiếng Anh, tôi phải học thế nào đây?”
“Đừng lo, đọc sơ qua một chút, còn lại cậu cứ nghe chúng tôi.”
Thực tế là Tô Vận vẫn hơi lo lắng, nhưng Ngải Thượng lại an ủi hắn đôi câu, và tỏ rõ là mọi thứ cứ để gã lo, không có vấn đề gì cả.
||||||||||||||||||||||
Bạn cùng phòng của Tô Vận bảy giờ mới về phòng. Mồ hôi vẫn đang rơi trên tấm thân đang ôm quả bóng rổ của gã. Sau khi vào phòng, gã nhìn Tô Vận một cái rồi nói: “Không làm phiền cậu chứ?”
Tô Vận lúc này đang nằm nghỉ ngơi trên giường.
Hắn quả thật đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi.
Trong lý tưởng của hắn, cho dù tiếng Anh của mình có tệ thì chỉ cần cố gắng học hành thì cũng có thể miễn cưỡng theo kịp. Kết quả là hắn cầm từ điển phiên dịch PPT hết hai tiếng đồng hồ mới hiểu được có 8 trang. Và cơ bản là sau khi xem xong 50 phút PPT, hắn đã cảm thấy hết sức mệt mỏi và cần nghỉ ngơi một chút.
Căn cứ theo tình trạng này thì một đêm hắn cũng không thể xem hết 50 trang, muốn học hành thi cử bằng chính sức mình rõ ràng là mơ mộng hão huyền..
Tô Vận tắt máy tính photon cái “bộp” một cách quả quyết, sau đó thất vọng lấy tay che mặt.
“Làm phiền cậu rồi à?” –Triệu Ngôn Thuấn đang lau tấm thân trần thì quay người lại nói với Tô Vận.
Tô Vận buồn đến nỗi suýt rơi nước mắt. Hắn ổn định lại tinh thần, hai mắt rớm lệ, lắc đầu: “Không có, chỉ là tôi đọc chậm quá, học không giỏi, nên tâm trạng cũng không được tốt cho lắm.”
Triệu Ngôn Thuấn nhìn Tô Vận một cái, không tiếp lời.
||||||||||||||||||
Lúc tám giờ tối, Tô Vận đang học thì nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra mới phát hiện là Ngải Thượng.
Lúc nhìn thấy Tô Vận, Ngải Thượng còn thò đầu vào trong xem. Sau khi thấy Triệu Ngôn Thuấn, gã vẫn nhếch môi nói: “Cậu gặp may to rồi cậu biết không? Roman học giỏi nhất lớp chúng ta ưng cậu rồi. Cậu chỉ cần giữ quan hệ tốt với hắn, rồi quất với hắn một phát, là chuyện thi cử của học kỳ này không thành vấn đề nữa.”
Tô Vận bị Ngải Thượng nói đến cả mặt đỏ bừng. Thấy Triệu Ngôn Thuấn vẫn đang ở trong phòng, hắn đành nói: “Cho tôi suy nghĩ một chút.”
“Còn suy nghĩ gì nữa? Tôi khuyên cậu đừng làm giá quá, để người ta thấy mình kiêu kỳ thì không hay đâu.”
Sau khi Ngải Thượng về, Tô Vận soi mặt vào gương. Hắn cũng chẳng biết rốt cuộc hắn đã xuyên không bằng cách nào, mà ngoại hình và họ tên y chang của mình, nhưng lại vượt những năm ngàn năm, lại còn bị người ta nhốt vào tù.
Một người bình thường rất hiếm khi nhờ vả người khác như hắn nay lại phải bán mông cho người ta mới có thể sinh tồn được. Rốt cuộc hắn bị sao thế này…
Tô Vận nghe thấy tiếng động sau lưng, quay đầu lại thì thấy Triệu Ngôn Thuấn đang châm thuốc. Triệu Ngôn Thuấn liếc hắn một cái: “Cậu có ngại không?”
Tô Vận nhìn điếu thuốc trong tay gã lắc đầu, sau đó nói: “Không phải như anh tưởng tượng đâu, tôi vẫn chưa quyết định có nên dùng cơ thể mình đổi lấy điểm cao hay không.”
Triệu Ngôn Thuấn vừa hút thuốc vừa nhìn Tô Vận nửa buổi, như thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn: “Cậu không việc gì phải cảm thấy xấu hổ. Mỗi người đều có thủ đoạn và phương thức sống trên thế giới này của họ. Nếu cứ để tâm đến suy nghĩ của người khác, trái lại sẽ sống không được thoải mái.”
Tô Vận hiểu Triệu Ngôn Thuấn đang an ủi mình: “Cảm ơn.”
“Học hành chăm chỉ đi.”
|||||||||||||||||
Mới ngày thứ hai bắt đầu đi học, Tô Vận đã không thể chịu nổi cuộc sống sáng 8 chiều 5 này.
Phải biết là dù lúc học đại học, hắn cũng thường xuyên cúp tiết. Suốt ngày ngồi một chỗ mệt mỏi thế này quả thật đuối ơi là đuối.
Ngay lúc đang thiêm thiếp trong lớp thì Tô Vận bị Vưu Tề kế bên gọi dậy. Trước mặt xuất hiện một tờ bảng biểu.
“Đây là gì?”
“Bảng chuyên cần.”
Tô Vận ngồi dậy xem kỹ bảng chuyên cần một lượt: “Chúng ta đều có ID, tại sao không gắn một cái máy quẹt thẻ ở trước cửa để điểm danh?”
Tô Vận không tin với kỹ thuật phát triển như vậy trong tương lai lại không có phát minh này.
Vưu Tề nhếch môi cười một cách đáng suy ngẫm: “Cậu khờ thật hay sao vậy? Thêm thứ đó vào, rất nhiều người sẽ gặp xui xẻo. Trại giam cũng căn cứ theo tình trạng của chúng ta mà lập quy định. Nếu thực sự làm theo luật một cách cứng nhắc, số người tử vong trong tù sẽ gia tăng.”
“Tại sao rất nhiều người sẽ gặp xui xẻo?”
“Tại sao? Chính cậu còn không hiểu hay sao? Cả ngày đều ngồi tiêu hao ở đây, ai mà hao cho nổi. Nên…”
“Nên các cậu cũng cúp học?” –Tô Vận cướp lời trước.
“Tất nhiên, khi quá mệt mỏi và buồn ngủ, mọi người đều không muốn đến lớp để ngủ nướng hay gì đó. Chẳng qua mấy hôm nay mới khai giảng nên tần suất hiện diện của các phạm nhân mà cậu nhìn thấy vẫn còn cao phết đấy.”
Sau khi ký tên của mình, Tô Vận lại nắm thêm được một quy định ở đây. Cho dù trong hoàn cảnh học tập căng thẳng như vậy vẫn có người cúp học.
“Thấy người đàn ông tóc nâu dài ngồi hàng thứ tư kia không? Hắn là cán bộ môn Toán cao cấp, Metheus, hắn sẽ kiểm tra sĩ số hiện diện trong mỗi tiết. Nếu để hắn phát hiện cậu không đến mà vẫn ký tên, có khả năng sẽ gạch bỏ tên cậu. Mỗi môn học đều có cán bộ môn, có điều tôi khá ghét Metheus, vì chỉ có hắn kiểm tra sĩ số là tương đối nghiêm khắc.”
Vưu Tề biết Tô Vận vẫn chưa hiểu lắm, bèn tiếp tục giải thích cho hắn: “Tỉ số hiện diện chỉ chiếm 5% tổng điểm cuối kỳ của cậu, tức là 5 điểm. Nhưng đừng xem thường 5 điểm này, vì nếu cậu vắng mặt vượt quá 20% sẽ bị đánh rớt ngay. Như thếm cứ cho là cậu bảo cậu cảm thấy mình chắc chắn sẽ không vắng mặt hơn 20% đi. Lấy ví dụ, thứ tư chúng ta có tiết Dược học ứng dụng, mỗi tuần một lần, mỗi tháng bốn lần, nhưng nếu mỗi tháng cậu vắng mặt một lần sẽ bị rớt. Hai tháng cậu mới có cơ hội vắng mặt một lần, bất kể vì nguyên nhân gì, chẳng hạn như cậu bị bệnh, đi trễ hay thấy không khỏe.”
Tô Vận nhẩm tính một lát. Quả thật đúng như Vưu Tề nói. Vắng mặt hai lần trên mười lần nghe có vẻ rất nhiều cơ hội, nhưng vì một tuần chẳng có bao tiết là mấy, nên nếu vượt quá số lần vắng mặt thì rất dễ bị tạch môn.
“Cậu đừng tưởng như vậy mọi người sẽ không cúp. Rất nhiều người ở đây, kể cả cậu và tôi, sau này đều sẽ cúp học, nên cái này vô cùng quan trọng.” –Vưu Tề huơ hươ bảng chuyên cần trong tay.
||||||||||||||||||||
Trước tiết chiều đầu tiên, Ngải Thượng đã gọi riêng Tô Vận ra ngoài.
“Cậu còn nhớ những gì tôi nói với cậu hôm qua không, chuyện Roman hạng nhất lớp chúng ta muốn gặp cậu ấy?” –Ngải Thượng vừa dựa vào tường vừa rũ mắt quan sát Tô Vận, nói.
“Nhớ.” –Tô Vận gật đầu: “Nhưng tôi vẫn chưa suy nghĩ xong.”
Ngải Thượng nhếch môi cười: “Cậu an tâm, cậu càng làm giá, thì đàn ông càng có hứng với cậu. Ở đây không ai ép cậu làm chuyện cậu không muốn làm, cũng không ai cưỡng bức cậu. Hơn nữa, thành tích của cậu có tốt hay không cũng không liên quan đến chúng tôi. Tôi chỉ giới thiệu Roman cho cậu, đến lúc đấy cụ thể phát triển ra sao, đều tùy vào vận may của cậu.”
Tô Vận cảm thấy máu trong người đều đang chảy ngược. Hắn vẫn chưa làm rõ cái nhà-tù-kỳ-lạ-chỉ-có-học-mới-có-thể-sinh-tồn này rốt cuộc ra làm sao thì đã bị người ta dọn lên bàn như một đĩa thức ăn.
“Người bên đó chính là Roman. Lúc trước hắn có nói với tôi là hắn rất thích cậu. Cậu qua chào hỏi hắn đi.” –Ngải Thượng hất cằm về phía một nhóm người.
Người Tô Vận cứng đờ. Hơn nữa, hắn rất rõ hoàn cảnh của mình. Nếu chỉ dựa vào thực lực, một kẻ không biết tiếng Anh như hắn hoàn toàn không thể sinh tồn ở đây. Ngải Thượng chịu giúp đỡ hắn mới cho hắn cơ hội này, hắn không thể cự tuyệt lòng tốt này.
Nhóm đó có chừng bảy tám người. Mọi người đang cười nói rôm rả. Khi một người lạ như Tô Vận xuất hiện trước mặt nhóm người này, không khí bỗng dưng lặng đi trong phút chốc. Mọi người đều chẳng nói chẳng rằng nhìn Tô Vận chằm chằm.
Có lẽ vì quá căng thẳng nên trước khi đến Tô Vận quên hỏi Ngải Thượng rốt cuộc ai là Roman. Hắn đành phải nhìn khắp một lượt, rồi tìm trong đó tên phạm nhân cường tráng nhất có khí thế nhất, đi đến trước mặt gã đưa tay ra, bấm bụng nói: “Roman chào anh, tôi tên Tô Vận.”
Đối Phương thoáng khựng lại, sau đó hai mắt nheo lại nhìn Tô Vận gườm gườm, rồi mới cười nói: “Roman. hình như nó đến tìm anh này, nhưng có vẻ tìm nhầm người rồi!”
“Đúng là có một sự đáng yêu nhẹ, như con thỏ lạc giữa bầy sói.” –Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Tô Vận nhìn người đang lên tiếng trước mặt. Vóc người gã không cao, chỉ hơn 1m70, ngũ quan vô cùng sắc sảo, một mái tóc đen xoăn tít, lông tóc hơi bị rậm, có thể nhìn thấy chân râu còn sót lại trên mặt, gã có một đôi mắt màu xanh nước biển, chủng người có vẻ như là người Trung Đông.
“Thỏ con, đứng ngây ra đó làm gì? Tìm tôi có chuyện gì?” –Gã mở miệng một cách vô cùng dịu dàng. Trong mắt toàn là ý cười ấm áp.
|||||||||||||||||||||
GV: Năm Gà vui vẻ. Mọi người ăn Tết có vui không? Thấy nhiều bạn hỏi về lịch up của truyện này nhưng mình không đưa ra được một lịch cố định vì tính mình tùy hứng lắm. Mình sẽ cố gắng mỗi tuần được ít nhất hai chap. Cố gắng thôi nha =)))
Hình như đây không phải anh công của chúng ta nhở ???
LikeLike
Bộ này ghi chủ công mà, chắc Tô Vận công rồi :v
LikeLike
😱😱😱 WTF!!!!!!
LikeLiked by 1 person
😲😲😲 WTF!!!! +1
LikeLiked by 1 person