Động cơ giết người 61-63

An tâm, không drop 🙂

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển Ngữ: GV

Chương 61

 

Ngồi trong xe hắn, chúng tôi chẳng ai nói gì.

 

Hắn chuyên tâm lái xe, còn tôi thì lẳng lặng ngắm nhìn cảnh phố hai bên không ngừng lùi về phía sau. Trước mặt chúng tôi, đèn đỏ và đèn xanh tắt và bật hết ngọn này đến ngọn khác.

 

Trong lòng chúng tôi đều biết sắp xảy ra chuyện gì. Chúng tôi đều đang nghĩ đến chuyện ấy.

 

Xe của chúng tôi băng qua trung tâm thành phố, đi vào một khu dân cư sang trọng tọa lạc hơi xa. Từ đây đi về phía trước thêm hai mươi cây nữa là sân bay. Thế nên ở khu dân cư này gần như đều là các quần thể biệt thự cao hai ba tầng. Trong đây, giữa cành lá xum xuê thấp thoáng những ngôi nhà ngói đỏ độc lập, hoa tươi bung nở thành bụi thành đám, ngập tràn tiếng hót hương hoa, khiến người ta nảy sinh ảo giác là mình đang ở nước ngoài.

 

Con Audi dừng lại trước cổng một biệt thự kiểu Âu màu kem nhạt.

 

Hắn lấy chìa khóa ra, bấm nút, cổng nhà để xe từ từ mở ra. Hắn lái xe vào trong. Sau đó, chúng tôi băng qua nhà giữ xe và vào nhà bằng cửa sau.

 

Gần như cửa vừa đóng lại là hắn vội vã ôm tôi vào lòng. Chúng tôi vừa thở hổn hển vừa lùi về sau. Chìa khóa, áo khoác, âu phục, cà vạt, cảnh phục, quần, đều bị chúng tôi vứt bừa khắp sàn. Không có một chút giả tạo và ngụy trang, hai chúng tôi nhanh chóng bén nhau như lửa gần rơm. Không ngập ngừng, không rụt rè, không lưỡng lự. Gần như là tù tì một mạch. Chúng tôi đến bên cạnh một chiếc sofa và ngả lên trên đó một cách tự nhiên làm sao. Chúng tôi đều quá thèm muốn, quá đói khát, dường như không tài nào khắc chế được khát vọng tình dục. Dòng điện chạy đến chạy lui trong cơ thể chúng tôi một cách thông suốt, hết truyền từ da hắn sang da tôi, lại truyền từ da tôi sang da hắn.

 

Tôi như một học sinh tiểu học, còn hắn là một người thầy có kỹ năng điêu luyện. Tôi không có kinh nghiệm gì về việc bị đè ở dưới. Dưới sự dẫn dắt của hắn, sự đau khổ của cơ thể nhanh chóng được xua tan, được che phủ bởi một thứ khoái cảm mãnh liệt hơn, thẩm thấu hơn, hệt như lần đầu. Phải, mọi thứ đều giống hệt như lúc gặp hắn lần đầu. Tôi cảm nhận được sự ngạt thở nặng trĩu. Tôi sắp không phát ra tiếng được nữa. Tôi không biết phải làm sao cho phải, chỉ biết ôm chặt lấy hắn và ôm chặt lấy hắn.

 

Khi mọi thứ kết thúc cũng giống như thủy triều hạ xuống vào buổi sáng.

 

Chúng tôi như hai chú cá bị bỏ quên trên bãi cát. Da dẻ đều có đôi chút ửng đỏ, toàn thân ướt nhem, vừa mệt vừa sướng.

 

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, về những chủ đề nhẹ nhàng vô bổ.

 

“Anh đã nhận ra tôi ngay từ đầu rồi đúng không?” -Tôi hỏi hắn.

 

Tôi có thể tưởng tượng thứ cảm giác vừa ngạc nhiên vừa buồn cười đó khi hắn bước từ bên ngoài văn phòng vào và nhìn thấy người sĩ quan đang đứng chờ hắn bên cạnh cửa sổ là tôi. Điều chết tiệt là hắn đã che giấu quá tốt. Không ngờ tôi lại chẳng nhìn ra chút nào.

 

“Tôi có gợi ý cho em.” -Hắn khẽ cười, nói: “Bằng không, em nghĩ tại sao tôi lại phải vì những chuyện vặt vãnh mà tìm cơ hội hẹn em ra ngoài hết lần này đến lần khác?”

 

Tôi cố gắng nhớ lại. Quả thật hắn đã từng nói những lời kiểu như hắn tuyệt đối không phải dạng đàn ông sẽ giết người vì đàn bà. Và lúc tôi hỏi hắn tối qua ở đâu, hắn quả thật cũng đã dừng xe ngay dưới nhà tôi rồi trả lời một cách vô cùng thành thật: “Chính là đây rồi”. Có điều lúc đó tôi chẳng hiểu ý hắn chút nào, chỉ mãi thiết tha chìm đắm trong những suy luận tự cho là thông minh của mình.

 

Té ra là thế.

 

Kẻ ngốc thực sự là tôi.

 

“Anh có thường đến chỗ A Văn không?” -Tô hỏi.

 

“Ai?”

 

“Chính là quán bar nhỏ mà tôi gặp anh ấy lần đầu. Ông chủ ở đó tên A Văn.”

 

“Không, đó là lần đầu tiên tôi đến đấy.” -Hắn nói.

 

Tôi gật đầu: “Thảo nào, bình thường tôi chưa gặp anh ở đó bao giờ.”

 

“Lần đầu tiên đến đó đã gặp được em.”

 

“Thế nên anh xem ông đây là trai bao?” -Tôi đá hắn một cái: “Mẹ nó, anh để tiền lại cho tôi là có ý gì?”

 

“Xin lỗi, tôi không hề xem em là trai bao. Chỉ là… Đó là lần đầu tiên của em. Tôi không có quá nhiều kinh nghiệm ở mặt đó, không biết phải làm thế nào khi gặp phải tình huống như vậy.” -Bàn tay rộng lớn của hắn vuốt ve lưng tôi: “Tôi đâu biết em là cảnh sát.”

 

 

Chương 62

 

Tôi cười khổ. Ăn nói kiểu gì thế này? Là cảnh sát thì có thể bỏ đi một cách tùy tiện sau khi chịch xong sao?

 

Tôi nhảy xuống giường, nhặt quần áo dưới sàn lên, móc xấp tiền đó ra, ném trả cho hắn.

 

Hắn cũng không để bụng, chỉ nở một nụ cười: “Mai em rảnh không? Ngày mai tan ca rồi tôi đến đón em, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

 

Tôi cảm thấy giọng điệu hắn hơi lạ. Tôi có phải bạn gái hắn đâu. Hắn đến đón tôi tan ca làm gì.

 

Tôi thực sự không quen với kiểu dịu dàng này lắm.

 

“Anh muốn tất cả mọi người trong cục công an đều biết tôi đang hẹn hò với đàn ông à?” -Tôi vừa mặc quần vừa nói: “Được rồi, cứ gọi điện thoại cho tôi đi, nói cho tôi biết địa điểm, tôi tự qua đó được rồi.”

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, tôi chỉ cảm thấy tinh thần sung mãn, tâm trạng vui vẻ. Tôi đã rất lâu chưa có cảm giác này rồi.

 

Hồi nhỏ ăn Tết, ngủ một giấc tỉnh dậy là nhìn thấy một chuỗi lớn pháo chuột đỏ tươi chất trên chiếc bàn gần đó, xa xa nghe tiếng cánh người lớn bận rộn chuẩn bị cơm Tết trong bếp. Mặc quần áo mới đi ra ngoài thì bị bầu không khí trong lành lẫn với mùi thuốc nổ làm khoang mũi đau nhói, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc giản đơn.

Sống hai mươi tám năm, tôi chưa bao giờ nghĩ hóa ra tình yêu có thể mang đến cho con người một niềm vui chân thật đến thế. Ngoài cảm giác mặt đỏ tim run khi đi tắm chung với anh đội trưởng chúng tôi sau những trận bóng hồi tham gia vào đội bóng đá trường cấp hai và nhìn thấy trần trụi cơ thể phát triển nhanh hơn tôi khỏe đẹp hơn tôi qua màn hơi nóng và hơi nước của anh ở phòng tắm công cộng, tôi gần như không có kinh nghiệm yêu đương gì.

 

Lớn thêm chút nữa, đợi tôi đã thực sự vào làm trong cục cảnh sát và nhận được khoản lương đầu tiên, tôi mới thấm thía đạo lý mua vui bằng tiền. Những năm gần đây, những tiểu đệ mà tôi ôm ấp trong tay thay hết mùa này sang mùa khác như lúa mì. Ký ức về những tình cũ ban đầu đã mờ nhạt, còn những tình mới đáng yêu xinh đẹp thì không ngừng xuất hiện. Nhưng chưa có lần nào tôi lại cảm thấy yên bình thỏa mãn như lúc này.

 

Lúc đầu khi những dự cảm về tình yêu ập đến, tôi đã sợ hãi, đã hoảng hốt, đã muốn trốn tránh theo bản năng. Tuy tôi không hề biết mình phải trốn tránh thứ gì và tại sao lại phải trốn tránh. Nhưng khi tất cả những điều này đã trở thành dĩ vàng, tôi bỗng cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có. Cuối cùng tôi cũng đưa ra lựa chọn, nên cứ như trút được gánh nặng.

 

Thứ tâm trạng này chẳng biết có thể gọi là hạnh phúc hay không.

 

Tôi đã mang theo thứ tâm trạng hạnh phúc này ra khỏi nhà. Trong giây phút đóng cửa nhà lại, tôi có một thứ dự cảm mù quáng. Hôm nay nhất định là một ngày hạnh phúc. Hôm nay dù có làm gì cũng sẽ rất thuận lợi.

 

Đến cục, tất cả những người gặp tôi đều bộc lộ thứ ánh mắt mang chút kinh ngạc. Nhất định là vì họ chưa bao giờ thấy tôi tươi tỉnh như thế.

 

Lúc Tiều Mặt Rỗ đi ngang qua tôi, đã nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Thằng nhãi này hôm nay làm sao thế? Chắc không phải vừa cắn thuốc đấy chứ?”

 

“Dẹp mẹ mày đi.” -Tôi nói: “Mõm chó không mọc được ngà voi.”

 

Từ xa, tôi thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế mình. Bà đang trò chuyện với Lưu Ly.

 

Lưu Ly chắc chắn cũng mới đến chưa lâu, vẫn đang mặc quần jeans áo gió, đến túi cũng chưa kịp bỏ xuống.

 

Tôi quan sát người phụ nữ đó một cách đầy hiếu kỳ. Bà khoảng trên dưới năm mươi, mặc một chiếc áo bông “ngọc xanh nước đỏ” thời dân quốc ,trang điểm rất đậm, cử chỉ khoa trương, những lọn tóc xoăn vàng úa từng nhuộm đưa tới đưa lui trên vai theo nhịp nói của bà. Lại gần nhìn bà thì thấy da bà cực kỳ trắng, chẳng biết là do trời sinh hay do trát phấn. Thực ra nhìn kỹ thì ngũ quan bà cũng đoan chính, chỉ là tất cả đều bị phai nhòa sau lớp trang điểm sân khấu đậm lè.

 

 

Chương 63

 

Tôi không biết bà đang nói gì mà nước bọt tung tóe. Nhìn thấy tôi, bà lập tức im bặt và nhìn tôi với ánh mắt thăm dò.

 

“Sao thế?” -Tôi hỏi.

 

Lưu Ly ngoảnh đầu lại.

 

“Để tôi giới thiệu một chút.” -Lưu Ly nói: “Đây là Trần Tử Ngư, sĩ quan phụ trách vụ án mạng của Lý Tín Như. Còn vị này, chị ta tự xưng là dì của Lý Tín Như. Chị ta bảo mình biết ai là hung thủ.”

 

Tôi cảm thấy quá bất ngờ.

 

Sự việc thực sự thuận lợi đến thế ư? Không ngờ dự cảm của tôi khi rời khỏi nhà lại chính xác?

 

Người phụ nữ này bắt đầu nói năng om sòm bên cạnh: “Không phải tôi tự xưng, tôi vốn là dì nó mà! Bố nó là anh hai tôi! Anh xem anh xem!” -Bà huơ huơ một cuốn sổ da màu nâu trên tay: “Tôi mang cả hộ khẩu đến đây, anh chị xem đi!”

 

Tôi đón sổ hộ khẩu từ tay bà, lật một cái. Bà tên là Lý Hồng Hà. Trong mục thành viên gia đình quả thật có tên của cha Lý Tín Như, quan hệ được ghi rõ là anh em. Tôi xem lướt qua các thành viên gia đình khác một cách nhanh chóng. Chồng bà họ Từ. Hai người có một đứa con trai, tên Từ Đại Thành, sinh năm 83, năm nay chắc khoảng hai mươi tuổi.

 

Tôi đưa nó cho Lưu Lý: “Lưu Ly cô đi đối chiếu với máy tính để xác nhận thân phận đi.”

 

Sau đó, tôi quay sang nói với người phụ nữ đỏm dáng này: “Chị chính là Lý Hồng Hà?”

 

“Đúng.”

 

“Chứng minh nhân dân?”

 

Bà lấy ra.

 

Tôi lấy tay gõ bàn mấy cái, ra hiệu cho bà đứng dậy ngồi vào vị trí khách viếng bên kia. Sau đó, tôi ngồi trở về vị trí của mình, lấy chìa khóa mở ngăn kéo ra, lấy một xấp giấy khẩu cung ghi lại tên và số chứng minh nhân dân của bà.

 

Ghế tôi bị mông của người đàn bà già này ngồi đến nóng hổi, tôi cảm thấy rất khó chịu, ngồi trên đó cứ có cảm giác dơ dơ.

 

“Chị biết tin Lý Tín Như chết khi nào thế?” -Tôi hỏi.

 

“Hôm qua.” -Bà nói: “Tôi vừa nghe nói. Đúng là làm tôi giật cả mình!”

 

“Thế tại sao hôm nay mới đến cung cấp thông tin?”

 

“Chẳng phải hôm qua là chủ nhật à? Làm sao tôi biết cảnh sát các anh có làm việc không?” -Bà lấy một ngón chỉ vào tôi như đang giáo huấn tôi: “Hơn nữa, tôi ngẫm nghĩ thấy việc này không hề nhỏ, nên cũng không dám nói bậy. Tôi và ông nhà tôi bàn bạc cả ngày trời mới quyết định chắc chắn là sáng hôm nay sẽ đến đồn công an. Đồn công an nói họ đã báo cáo vụ này lên trên. Chẳng phải giờ tôi đã đến Sở Trinh sát Hình sự của các anh đây sao!”

 

Tôi gật đầu, lại hỏi: “Lý Tín Như đã qua đời năm sáu ngày rồi. Chị là dì anh ta, tại sao đến hôm nay mới hay tin anh ta qua đời?”

 

Bà thu tay lại, vò vò góc áo. Tôi cảm thấy rất thú vị. Không ngờ người phụ nữ đanh đá này cũng biết tỏ ra ngượng ngùng.

 

“Hôm qua tôi đến nhà tìm Tín Như mới nghe nói ở chỗ hàng xóm. Không giấu gì cậu, đồng chí à.” -Bà mở miệng nói: “Tục ngữ nói quan ngay khó xử chuyện gia đình. Nhà nào cũng có chỗ khó của nhà nấy. Nhà chúng tôi và nhà Lý Tín Như tuy là ruột thịt, nhưng quan hệ giữa họ hàng không được tốt cho lắm, bình thường rất ít qua lại. Lúc bố Tín Như còn sống thì còn đỡ một chút. Sau khi anh tôi chết, Tín Như lại lấy ả đàn bà ác độc đó làm vợ, hai nhà chúng tôi mới ngày càng xa cách. Thế nên sau khi Lý Tín Như bị hại, ả đàn bà đó cũng chẳng buồn gọi điện thông báo chúng tôi một tiếng. Đồng chí cảnh sát, cậu nói làm thế có đúng không? Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng là dì ruột của Lý Tín Như! Anh tôi ở dưới mà biết được, anh ấy…” -Bà ra sức chớp đôi mắt được xăm kẻ thành màu xanh của mình, vờ như muốn khóc, nhưng chẳng nặn ra được nửa giọt nước mắt.

 

Advertisement

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s