Dạo này Võ Tắc Thiên hot quá ;v; nên em xin mạn phép đú theo một chút.
太子称心之《我的梦里绿草如茵》——BY暮夏似槿
Trong giấc mơ ta cỏ xanh như mướt
By Mộ Hạ Tự Cận
Dịch bởi GV
Thái tử Lý Thừa Càn x Nam sủng Thị vệ Xứng Tâm
.
Bản dịch này chỉ được post ở hai nơi là facebook của tớ và AIGV
Ai lôi đi chỗ khác nhớ để credit nhé.
Tớ cảm ơn!
.
Khi thảm cỏ xanh rì một lần nữa phủ đầy Mang Sơn, chỉ mong ta vẫn còn có thể nhìn thấy ngươi cười.
Một,
Xưa kia ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có mấy ngày như vậy trong đời, sống cuộc sống chăn dê bình thường với hắn ở nơi sơn cốc tĩnh mịch.
Cỏ xanh thăm thẳm, trải dài ngàn dặm, lúc rảnh thì ngồi uống rựou bên ngoài ngôi nhà nhỏ, ngày tháng mới an nhàn làm sao.
Điều ta thích nhất vẫn là vẻ mặt ung dung thoải mái của hắn. Đây là những ngày mà hắn luôn chờ mong, ta đã biết từ lâu.
Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta ở giữa đám nô bộc Mạc Bắc, nhìn hắn phóng ngựa chạy tới với một thân tử bào. Ánh dương rọi lên khuôn mặt thanh xuân phơi phới của hắn, phóng khoáng ngạo nghễ biết nhường nào.
Hôm đó, hắn hỏi ta, có nguyện làm tùy tùng của hắn để từ nay ở bên cạnh hắn hay không.
Hắn là thái tử Đại Đường, người kế thừa hoàng vị, thiên hạ này rồi sẽ có ngày nằm trọn trong tay hắn, nhưng điều thực sự khiến ta đồng ý lại là nụ cười rạng rỡ như mặt trời mới mọc kia.
Trong khoảnh khắc đó, ta bỗng nhiên nghĩ đến cánh chim ưng oai hùng chao liệng giữa trời xanh, thật tự do tự tại biết bao.
Hai,
Nhưng chúng ta đều biết những tháng ngày như thế sẽ không dài lâu.
Hoáng đế bóng gió, thần giáo khuyên can, nếu không có sự che chở của hắn, giờ đây ta đã không còn trên đời này từ lâu rồi.
Ta biết những năm nay cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử đã ngấm ngầm cuộn trào, ta cũng sớm biết rốt cuộc rồi cũng sẽ có ngày mình bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Ba năm nay, chúng ta cùng nhau luyện võ, đi săn, tâm tình, sớm chiều bầu bạn, thân mật như một đôi huynh đệ tốt sống chết có nhau. Có lẽ trong mắt người ngoài thứ tình cảm này sớm đã vượt qua tình cảm bạn bè bình thường?
Đôi khi ta cũng cảm thấy nghi hoặc. Tại sao hắn lại sẵn lòng làm thân với một người bán thân làm nô như ta. Còn ta, tại sao không chỉ xem hắn là chủ nhân mà còn là người mà ta có thể bảo vệ bằng cả sinh mạng?
Ta chỉ nhớ nụ cười mà mình nhìn thấy trong lần gặp đầu tiên. Nhưng cùng với dòng chảy của thời gian, giữa chốn thâm cung, hắn không bao giờ nở một nụ cười như thế nữa.
Có lẽ chỉ khi hắn lên ngôi cửu ngũ, quân lâm thiên hạ, ta mới lại được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc thuần túy đó.
Ba,
Uống một chén rượu với hắn, bỗng nhiên nghe thấy hắn hỏi ta một câu, mà đó lại là vấn đề ta đang suy nghĩ.
Ta bất giác nhìn hắn, đợi chờ những gì hắn nói tiếp theo đó.
Hắn nói với ta, hóa ra ta trông rất giống một người đệ đệ quá cố của hắn, đó là người bạn của hắn lúc nhỏ, nhưng lại trở thành vật hy sinh cho sự biến Huyền Vũ Môn.
Ta chỉ cười nhạt một tiếng, không đáp.
Trong lòng bỗng nhói lên một tia đau đớn. Tại sao lúc ta nghe hắn nói như vậy lại lờ mờ thấy… không cam tâm?
Không quan trọng nữa, cuối cùng thì ta cũng sắp rời khỏi đất Trường An, trở về chăn ngựa thả dê tại quê cũ Mạc Bắc của ta. Lần gặp tiếp theo hẳn là nhiều năm sau nữa, lúc đó chắc chắn quan hệ của chúng ta sẽ không còn như bây giờ.
Có điều ta sẽ luôn nhớ nỗi xao động lóe lên trong tim khi năm đó hắn đưa tay cho ta, mỉm cười hỏi ta sau này có nguyện theo hắn không.
Bốn,
Khi nhát đao đó của hoàng đế bổ xuống, thực ra ta chẳng hề cảm thấy bất ngờ, trái lại có một sự mãn nguyện. Dù sao thì trước khi chết ta vẫn được nhìn thấy hắn.
Trong lòng rất đau, tận mắt nhìn thấy đầu tôi rơi xuống đất, hắn nhất định sẽ đau đến tan nát cõi lòng?
Hoàng đế đã biết chuyện hắn che giấu cho ta, tội khi quân của hắn đã chắc, con đường thái tử sau này nhất định sẽ càng khó khăn gian khổ hơn?
Ta rất mong cuối cùng hắn có thể trở thành hoàng đế. Đây là chuyện mà hắn ra đã theo đuổi và gánh vác từ lúc lọt lòng. Dù cho ta biết hắn không hề hạnh phúc.
Tâm nguyện của hắn chỉ là làm một người chăn dê bình thường nhưng hạnh phúc trên đất Mạc Bắc mênh mông.
Năm,
Thái tử của ta, đời này mong người có thể thực hiện giấc mơ mà người đã theo đuổi cả đời, hoàng bào khoác thân, vạn dân chầu tụng, thu cả giang sơn vạn dặm này vào trong tầm mắt.
Còn kiếp sau, ta mong cùng người phi ngựa rong ruổi, sống cuộc sống “nhàn vân dã hạc” trên đại mạc, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong cả đời an vui.
Thái tử của ta, khi thảm cỏ xanh rì một lần nữa phủ đầy Mang Sơn, chỉ mong ta vẫn còn có thể nhìn thấy ngươi cười.
Sao giờ e mới lần được tới đây nhỉ? E cuồng càn-tâm cả tháng nay rồi, cặm cụi ngồi kiếm google mãi mà chả thấy gì hết cả. Tuy chỉ là cái đoản ngắn ơi là ngắn, cơ mà cũng tốt lắm rồi T.T
K biết ss có ý định edit thêm về đôi này k ạ? E chỉ hỏi thôi không có đòi đâu ^^ dù sao thì e cũng yêu cái fanfic này và ss lớm.
LikeLiked by 1 person
Hí hí, cảm ơn em, ss sẽ dịch thêm khi tìm được cái nào hay hay về cp này nhé. ^_^
LikeLiked by 2 people
Oa! Cặp đôi Càn Tâm kìa, ta là ta mê chết hai anh này lun, tìm trên google hoài mà không có thấy, thank chủ nhà vì đã edit nha. Nếu được mong nàng làm thêm nữa nha.
LikeLike
Reblogged this on Pháo hoa chóng tàn and commented:
Nhân thì đang bấn thái tử quả.
Cũng không hoàn toàn vì Xứng Tâm mà tạo phản. Cho đến cuối cùng chấp niệm của thái tử vẫn là cái nhìn của cha đối với ngài mà thôi.
Cảnh tạo phản làm nhớ tới phim Hoàng Kim Giáp quá.
LikeLike
Reblogged this on Sakura Hayato.
LikeLike
“Tâm nguyện của hắn chỉ là làm một người chăn dê bình thường nhưng hạnh phúc trên đất Mạc Bắc mênh mông.”
….
Giá như ta không phải thái tử, chúng ta có lẽ đã có kết thúc tốt đẹp hơn. Ahuhu, ai bảo làm cao là sung sướng, em chỉ thấy bức bách, đau khổ, mỗi ngày đều phải sống vì người khác, bận tâm được mất, sơ xẩy ra là bị thủ tiêu, ngay cả hạnh phúc bình thường cũng trở thànj tấn bi kịch TwT
LikeLike