[Họ Ngô bao giờ cũng bị Họ Trương đè] C1

CHƯƠNG MỘT

 

 

Ngô Lão Cẩu sống cả đời, có yêu ma quỷ quái gì chưa gặp qua? Thần tiên yêu quái quỷ sứ gì ấy, tin ắt có, không tin ắt vô. Thân là một thợ khoét đất, lúc đào cát có cầu nguyện một chút cũng chẳng có gì lạ. Nhưng! Mà! Đúng, chính là “nhưng mà”! Tại sao sau khi chết y không biến thành một linh hồn lượn lờ đến chỗ Điện Diêm Vương để gặp Diêm Vương mà lại nhìn thấy tên lão đại của Cửu Môn, Trương Khởi Sơn, Trương Đại Phật Gia đây?!

 

Đệt! Cái này không đúng với truyền thuyết gì cả! Đáng ghét! = 皿 =

 

Ngô Lão Cẩu bị sốc đến ngây người, nhưng đối phương thì không.

 

Đầu lưỡi bên kia vẫn tự nhiên tách lưỡi và răng của Ngô Lão Cẩu ra, từng bước tiến sâu vào trong như một tên cường đạo, không chút khách khí khuấy đảo trắng trợn bên trong khoang miệng kia.

 

Hương vị này…

 

Khóe mắt Ngô Lão Cẩu bỗng dưng đỏ hoe.

 

Hai tay vòng lên trên cổ đối phương.

 

Mặc kệ, dù gì cũng sắp chết rồi, cứ hun cho đã đi rồi nói!

 

Continue reading “[Họ Ngô bao giờ cũng bị Họ Trương đè] C1”