1.
#Seb:”Chuyến bay đến trái tim cậu đã bị chính cậu hủy từ lâu rồi.”
#Ciel: “Dù sao ngươi cũng dọn vào đó rồi, ta không để ngươi ra lại đâu.”
2.
Ciel ra đi trong một cơn mưa lớn. Lúc chia ly cậu đã nói với Sebastian: “Đợi đến khi trận tuyết đầu tiên ở London rơi xuống, ngươi hãy quay lại tìm ta.” Cứ như thế, Sebastian cuối cùng cũng chờ đến mùa đông của London. Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống, hắn đã tìm thấy cậu chủ của hắn. Đứng trước mộ Ciel, Sebastian cười cực kỳ cay đắng: “Cậu chủ, cậu lại nói dối nữa rồi.”
3.
Xa nhau đã mấy năm rồi, Ciel cũng không nhớ nữa.
Chỉ khi nhìn thấy những đôi tình nhân đi lướt qua mình, đôi chút thê lương lại vô duyên vô cớ trỗi dậy trong lòng cậu.
Có lẽ cậu sẽ cứ thế cô độc cả đời, cũng tốt, nếu chỉ có một mình thì không còn phải sợ chia ly nữa.
Nhưng cậu không biết rằng cậu chưa bao giờ “một mình” cả. Sebastian vẫn luôn lặng lẽ theo sau cậu, chỉ là Ciel chưa bao giờ biết quay đầu lại mà thôi
4.
Thọ mệnh của Sebastian cuối cùng cũng sắp chấm dứt, trước khi trút hơi thởi cuối cùng hắn dặn tới dặn lui Grell: “Nhớ đấy, không được nói cho cậu chủ biết tôi đã chết… tuyệt đối không được…” Grell gượng cười nhìn đôi mắt đã khép lại của Sebastian, rồi mới mở miệng nói: “Ngươi quên rồi sao? Cậu chủ đó của ngươi đã mất từ lâu rồi…”
5.
“Ngươi cũng định ăn vị chủ nhân thơm ngon kia sao?”
“Thứ ta muốn chỉ là linh hồn của cậu chủ.”
Nhìn cái chữ thọ mệnh đi cùng với Sebastian cứ thấy nó bị hư cấu =))))))))))
LikeLiked by 3 people
=_= Truyện người ta đang cảm động thế kia mà TvT
LikeLike
Truyện thứ 2 buồn quá đi mất :(((
LikeLike