100% – Chương 13

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Dù sao Tần Xán cũng đã quá hiểu về khả năng nhận biết giới hạn tệ hại của Tạ Dĩ Tân, nhưng trước đây quá lắm là dùng tay ôm, cùng lắm là lấy tay miết, cho dù là lần vùi đầu vào ngực trong đêm mưa đầu tiên, cũng còn cách một lớp áo.

Nhưng vào giây phút này đây, Tạ Dĩ Tân dán thẳng mặt mình vào, da thịt hai người tiếp xúc thân mật, không có lớp ngăn nào.

Quá gần rồi, quá là gần rồi. Người này có mặt mày thanh tú xinh đẹp, mi nhúc nhích một chút Tần Xán cũng có thể nhìn rõ.

Quan trọng nhất là hơi thở của anh, nóng hổi và không chút kiềm chế nào mà ập lên da thịt của Tần Xán, phần da thịt chỗ giao nhau của Tần Xán như bén lửa trong chớp mắt.

Nhưng Tạ Dĩ Tân dường như không hiểu được động tác của anh thân mật như thế nào.

Anh điều chỉnh tư thế, muốn biến diện tích tiếp xúc da thịt thành tối đa, chóp mũi đụng vào bắp tay rắn chắc của Tần Xán, vô ý mà cọ một cái.

Như cảm thấy gì đó, Tạ Dĩ Tân hơi nhăn mặt, ngẩng đầu.

“Cậu làm sao vậy?” Anh thở nhẹ, nhìn về bắp tay của Tần Xán, rồi lại nhìn về gương mặt ửng hồng của Tần Xán, “…Sao tự dưng cứng thế?”

Về lý thì tiếng Trung cũng không được xem là tiếng mẹ đẻ của Tần Xán, nhưng từ nhỏ hắn đã được mẹ cho về Trung sống mấy năm, trình độ tiếng Trung của hắn có thể nói là không khác gì người bản xứ.

Nhưng lúc này đây hắn phải nghi ngờ tiếng Trung mình được nghe từ nhỏ đến đại học có phải là bản lậu không, nếu không thì làm sao mà từng câu từng chữ nói ra từ mồm Tạ Dĩ Tân vào tai hắn nghe đều… 18+ thế nhỉ?

Tạ Dĩ Tân thật là một đàn anh không biết giữ giới hạn. Tần Xán nghĩ.

Anh không nhận ra hành vi của mình mập mờ bao nhiêu, cũng không nhận ra sự kết hợp giữa vẻ ngoài và hành động của anh sẽ mang lại đau khổ như thế nào cho người khác.

Tần Xán hết mở miệng, đóng miệng rồi lại mở: “Sao, sao chưa bàn bạc gì hết anh đã dán mặt vào rồi?”

Tạ Dĩ Tân phớt lờ Tần Xán, điều chỉnh một tư thế phù hợp, đồng thời vươn tay ôm lấy cẳng tay của Tần Xán, tiếp tục dán mặt vào phần thịt trên bắp tay của hắn.

“Ban nãy cậu bảo tôi muốn dùng cánh tay cậu thế nào cũng được mà.”

Sau một hồi lâu, Tạ Dĩ Tân mở miệng: “Diện tích có thể dùng được của cánh tay vốn dĩ rất nhỏ, trừ việc ôm và dán mặt ra, cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Nói như phải rồi luôn.

Đấu khẩu với Tạ Dĩ Tân là một chuyện khó để giành chiếu trên, Tần Xán hít vào một hơi, chỉ có thể thoả hiệp: “…Rồi, anh làm gì cũng được.”

Tạ Dĩ Tân khẽ “ừ” một tiếng.

Tiếng mưa ngoài khung cửa sổ có hơi ngột ngạt, khi hoà cùng với tiếng hô hấp, Tần Xán không biết được tiếng nào rõ ràng hơn.

Hắn chỉ thấy lòng loạn cào cào, cúi đầu, lại nhìn cái người đang đu trên cánh tay của mình.

Tạ Dĩ Tân nhắm hai mắt lại, giờ phút này đây anh thậm chí còn trông hơi hiền hoà. Mái tóc đen xoã trước trán, tóc anh trông vô cùng mềm mại, trên chóp mũi Tần Xán có mùi trà thảo mộc thoang thoảng.

Nhưng bởi vì lúc này đây hai người đang dính chặt vào nhau, ngọn tóc của Tạ Dĩ Tân rơi trên bắp tay của Tần Xán, khiến phần da thịt trên cánh tay hắn trở nên ngứa ngáy.

Không biết vì sao, chỗ ngứa ngáy này khiến Tần Xán bồn chồn, ngay cả trái tim hắn cũng bắt đầu nhột theo.

Hắn thấy Tạ Dĩ Tân nhắm mắt lại, dường như đã thiếp đi, cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng không sao làm cảm giác ngứa ngáy bớt đi, cuối cùng giơ tay, do dự mà hướng về gương mặt của Tạ Dĩ Tân.

–Tạ Dĩ Tân bỗng dưng mở mắt.

Tay Tần Xán khựng lại, bối rối rụt tay về, nhưng lại không biết sao mình lại thấy chột dạ: “Tóc anh trượt xuống cánh tay em, hơi nhột, cho nên em chỉ muốn gỡ nó ra thôi, em…”

Tạ Dĩ Tân “ờ”, giương tay gỡ tóc, làm lộ ra lông mày.

“Đúng rồi.”

Như thể anh nhớ ra gì đó, Tạ Dĩ Tân tự dưng nhích mặt đến ngay trước Tần Xán, “Cậu xem, ôm cậu một lát, có phải mắt tôi bớt đỏ rồi không?”

Có lẽ để chứng minh với Tần Xán rằng tiếp xúc thân mật thế này có tác dụng, Tạ Dĩ Tân tích tắc nhích lại rất gần.

Mắt của anh đúng là không còn đỏ nữa, hơi nước trong đáy mắt đã bay đi đáng kể, tinh thần của anh đúng là tốt hơn rất nhiều so với trước khi Tần Xán bước vào phòng.

Nhìn cũng nhìn thấy rồi, nhưng Tạ Dĩ Tân rõ ràng không giỏi khống chế cự ly, chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, cả người Tần Xán đều ngây ra.

Thấy Tần Xán đờ người không nói gì, Tạ Dĩ Tân nhíu mày, kéo tay Tần Xán dán lên mặt mình: “Nếu không tin thì có thể cảm nhận thân nhiệt, chắc sẽ–”

“Rồi rồi rồi, em tin rồi.”

Tần Xán hoảng hốt mà lia mắt đi, “Em thấy rồi, mặt mày đúng là không còn đỏ nữa, mặt anh dán trên tay em, cho nên em vẫn luôn cảm nhận được… Anh, đừng nói nữa, cứ dán vào tiếp đi.”

Thấy Tần Xán cuối cùng cũng tin mình, Tạ Dĩ Tân mới gật đầu, quay lại ôm cánh tay vào lòng tiếp.

Nhưng lần này Tạ Dĩ Tân không nhắm mắt nữa, có lẽ vì cảm giác khó chịu đã qua đi, nên cũng không còn buồn ngủ đến không chịu nổi nữa, anh lựa chọn ôm lấy cánh tay Tần Xán, một bên dán mặt vào cẳng tay hắn, một bên tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt Tần Xán.

Chưa đến mười mấy phút sau, Tạ Dĩ Tân đã thành thạo việc sử dụng cánh tay của Tần Xán.

Để không làm ảnh hưởng đến diện tích tiếp xúc da thịt, sau khi Tần Xán bước vào cửa, Tạ Dĩ Tân đã chủ động tháo kính mắt xuống.

Trong đôi con ngươi xinh đẹp không chứa cảm xúc gì đặc biệt, im lặng chăm chú nhìn Tần Xán, lại như thể có thể nhìn thấy tận sâu đáy lòng của Tần Xán.

Tần Xán thấy mình sắp chịu hết nổi rồi.

Hắn rất muốn bảo Tạ Dĩ Tân đừng nhìn chằm chằm mình nữa, nhưng hắn biết rằng với tư thế này thì ngoài nhìn mặt mình ra, dường như chỉ có thể nhìn trần nhà.

Trong lúc tâm tình phức tạp, hắn chợt nghe Tạ Dĩ Tân nói: “Tuy hôm nay đến trễ nhưng mà cảm ơn cậu nha.”

Tần Xán ngây người, mà nói xong câu này, Tạ Dĩ Tân cúi đầu, không tiếp tục nhìn chằm chằm mặt hắn nữa.

Tần Xán hắng giọng: “Không cần khách sáo, em làm vậy cũng vì đề tài nghiên cứu mà thôi, chúng ta cứ xem như là giúp… giúp đỡ lẫn nhau đi.”

Lẫn trong bốn chữ “giúp đỡ lẫn nhau” là giọng nói bị vỡ một chút, bởi vì Tạ Dĩ Tân ôm lấy cánh tay, lười biếng dụi mặt vào cánh tay của Tần Xán.

Tuy nhiên, Tạ Dĩ Tân không để ý đến sự thay đổi trong giọng điệu của Tần Xán, anh đang tích cực khám phá thêm nhiều cách để sử dụng cánh tay của Tần Xán hơn: anh vén tay áo Tần Xán lên cao thêm chút nữa, để lộ thêm phần thịt trên bắp tay, bắt đầu tìm một tư thế khác để gối đầu.

“Đúng là cậu đã giúp tôi rất nhiều.”

Sau hồi lâu, Tần Xán nghe thấy Tạ Dĩ Tân nói, “Hôm nay hiệu quả việc giảm tải triệu chứng so với khi dùng búp bê là tốt hơn rất nhiều.”

“…Có sao?”

“Đúng vậy, thật ra ban đầu sau đêm đó tôi cũng có một vài phỏng đoán, thường thì sau một trận mưa đặc biệt lớn như vậy, cho dù có búp bê để ôm, tôi vẫn không tránh khỏi thấy mệt mỏi. Nhưng sau khi ôm cậu ngủ một đêm, hôm sau tôi không thấy khó chịu tí nào.”

“Ra, ra là vậy.”

“Ừ. Mà hôm nay phần lớn cậu làm rất tốt, cơ bắp dưới trạng thái thả lỏng rất mềm mại, mà cảm giác mềm không giống như búp bê.”

“…”

“Nhưng nhìn chung thì, cơ tay vẫn không thích bằng cơ ngực và cơ bụng, hiệu quả của hai cái sau tốt hơn một chút, tôi cũng thích hơn–”

“Đàn anh, cái này anh nói đi nói lại cũng phải 8000 lần rồi.”

“…”

“Anh nói kiểu gì cũng vô ích thôi. Em đã nói rõ với anh rồi, em chỉ giúp anh vào ngày mưa từ thứ hai đến thứ sáu thôi, mà khi mưa nhỏ em chỉ có thể cho anh cánh tay này, đã giấy trắng mực đen trong giao kèo cả rồi, anh cũng nhớ đúng không?”

“Được thôi.”

“Ừ.”

Cơn mưa nhỏ đầu tiên của tháng Năm, một người đàn anh không biết giới hạn, một mối quan hệ hợp tác giúp đỡ lẫn nhau khó diễn tả.

Rõ ràng chỉ ôm cánh tay, rõ ràng Tần Xán đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị nhất cử nhất động của Tạ Dĩ Tân làm hoảng hốt đến mức mấy lần suýt thì chịu không nổi.

Mưa tạnh trời quang, Tần Xán bước ra khỏi phòng làm việc của Tạ Dĩ Tân.

Giây phút cánh cửa đóng lại, Tần Xán giơ tay che lấy mặt mình, âm thầm thở phào một hơi.

Cánh tay dường như vẫn còn sót lại hơi ấm của Tạ Dĩ Tân, có lẽ là bởi vì định luật bảo toàn năng lượng, sau khi mưa tạnh, thân nhiệt của Tạ Dĩ Tân giảm xuống, ngực của Tần Xán thì lại nóng lên như vừa bắt lửa.

Tần Xán nói với bản thân rằng rồi sẽ đến một ngày hắn quen với sự thân mật này, sẽ thấy vô cảm với những tiếp xúc cơ thể ấy, sớm muộn thì sẽ có ngày hắn còn tỉnh bơ hơn cả Tạ Dĩ Tân.

Sẽ quen thôi, sẽ quen thôi.

Sẽ quen thôi… nhỉ?

Hắn quay người đi vào trong thang máy, chưa được mấy bước thì di động trong túi đã rung lên, Tần Xán lấy ra nhìn thì thấy là tin của Tạ Dĩ Tân.

Tạ Dĩ Tân: “Tuần này xong rồi, về thay đổi thời tiết trong tuần tới, tôi sẽ luôn cập nhật cho cậu.”

Sau hồi lâu, lại gửi sang một tin khác: “Phải rồi, ban nãy quên xác nhận lại một chuyện.”

Tần Xán đặt tay lên cánh tay vẫn còn âm ấm, do dự trả lời bằng “?”.

Tạ Dĩ Tân: “Tôi nhớ khi bước vào, cậu có bảo chuyện đến trễ hôm nay có thể bù đắp một lần vào cuối tuần.”

Tạ Dĩ Tân: “Câu này vẫn còn tính đúng không?”


Chắc còn khoảng 1 – 2 tuần nữa thì sẽ xong học kỳ, sẽ được vài tuần nghỉ học, hy vọng có thời gian dịch nhanh hơn tí 😦

One thought on “100% – Chương 13

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤