100% – Chương 22

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Mưa tạnh trời quang, hội nghị kết thúc.

Sau buổi hội nghị là tiết mục vừa uống trà ăn tráng miệng vừa trò chuyện, khi Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu phô diễn tài năng tại quầy bánh ngọt thì Lạc Gia Gia bước tới.

Hác Thất Nguyệt chạy đến ôm lấy tay Lạc Gia Gia: “Chị Gia Gia, lại đây lẹ lên, bánh quy cranberry mà chị thích suýt thì bị người ta lấy đi hết rồi, nhờ em tinh mắt lẹ tay nên mới giữ lại được vài cái này.”

“Không uổng công bình thường chị yêu chiều em.” Lạc Gia Gia lấy bánh quy từ tay Hác Thất Nguyệt, “Tần Xán đâu? Sao để hai đứa ở đây?”

“Không biết luôn.”

Hác Thất Nguyệt nhún vai: “Không biết lúc nãy nghỉ giữa giờ anh Tần làm sao ấy, tự dưng đi thẳng ra khỏi hội trường, mà đi còn gấp nữa cơ.”

Cùng là đàn ông với nhau, Hác Ngũ Chu đưa ra một phân tích hợp lý: “Chắc là đi tè đó.”

Lạc Gia Gia cũng gật đầu theo, lại nhón tiếp một cái bánh vào miệng: “Có phải bên ngoài mưa rồi không? Ban nãy lúc nghe diễn thuyết chị cứ nghe thấy lờ mờ tiếng sấm ấy.”

“Ừ, London mà, cứ đổ mưa vô cớ vậy đấy.”

Hác Thất Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cơ mà hình như ban nãy tạnh rồi ấy.”

Bọn họ túm tụm tám chuyện được một hồi thì Tần Xán mới xuất hiện từ cửa sau hội trường.

“Anh Tần!” Hác Thất Nguyệt vẫy vẫy tay, “Ở đằng này nè!”

“Anh đi đâu vậy? Ban nãy còn đang nói chuyện dở thì anh đã biến mất tăm rồi.” Cô tò mò hỏi, “Làm gì mà lâu thế? Hội nghị cũng xong cả rồi.”

Hác Thất Nguyệt vừa nhả chữ xong thì mọi người đều khựng lại.

Bởi vì bây giờ bọn họ mới để ý thấy Tần Xán không đi một mình, vẫn còn một người đi theo đằng sau hắn… Là Tạ Dĩ Tân đang chậm rãi bước đến.

Mắt Tần Xán láo liên: “Anh, anh đi toilet.”

Hác Thất Nguyệt: “Vậy còn anh Tần–”

Tần Xán khựng lại, nhìn Tạ Dĩ Tân đang sau lưng mình: “Sau đó bọn anh… Trùng hợp va phải nhau ở toilet.”

Hác Thất Nguyệt nhất thời không kịp nhảy số, khù khờ tin: “Ồ, ra vậy.”

“Hể?” Mà Lạc Gia Gia lại nhạy bén nhận ra sự bất hợp lý trong lời nói của Tần Xán, “Không phải Thất Nguyệt nó nói em đã đi mất từ nghỉ giữa giờ à? Mà bây giờ hội nghị cũng kết thúc rồi, hai người… Làm gì mà hết nửa tiếng trong toilet?”

Lạc Gia Gia đột nhiên tìm ra được lỗ hổng trong lời nói của Tần Xán.

Thấy não Tần Xán bị lag trong tức thì, Tạ Dĩ Tân nãy giờ vẫn không nói gì bỗng dưng mở miệng: “Sau khi gặp nhau ở toilet thì cậu ấy có vài câu hỏi với nội dung tôi vừa giảng cho nên có thảo luận với nhau ở ngoài hội trường một tí, cho nên mất hơi lâu một chút.”

Giọng nói của Tạ Dĩ Tân bình tĩnh ổn định, nhưng nghe kỹ thì sẽ thấy thật ra giọng anh hơi khàn.

Có điều câu trả lời của anh không có vấn đề gì, Lạc Gia Gia tính tình thận trọng mà cuối cùng cũng đã bị thuyết phục: “Hoá ra là vậy.”

“Đúng rồi.” Tạ Dĩ Tân ngước mắt nhìn Tần Xán, khẽ mở lời, “Về câu hỏi sau cùng của cậu, tôi có một số tài liệu liên quan có thể cho cậu xem, đi thôi.”

Tần Xán đáp lời, cả hai quay người, sóng vai ra khỏi hội trường.

Hác Thất Nguyệt gãi đầu: “Em nhìn nhầm hay sao ta? Sao cứ thấy mặt anh Tạ với anh Tần… Cứ đỏ làm sao.”

Hác Ngũ Chu nói: “Gần đây trời nóng lên đáng kể thật.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Hác Thất Nguyệt nói, “Hôm đi khu vui chơi em xém tí thì trúng gió, chắc hai người họ đứng ngoài hội trường thiếu máy lạnh nên bị nóng đây mà.”

Cô chắp tay lại một cách ước ao: “Mùa hè London sắp đến rồi, cuối tuần này đi dạo phố thôi! Chị Gia Gia đi với em đi!”

Không thấy người bên cạnh trả lời, Hác Thất Nguyệt quay đầu sang thì thấy Lạc Gia Gia đang mất hồn nãy giờ: “Chị Gia Gia, sao đó?”

Lạc Gia Gia định thần trở lại: “Được. Không có gì cả.”

Chị nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Xán và Tạ Dĩ Tân, như có điều băn khoăn.

Cái màn chiến tranh lạnh nhỏ xíu không hiểu kiểu gì của Tần Xán và Tạ Dĩ Tân cũng theo cơn mưa bất chợt này mà ngừng lại một cách thần kỳ.

Sau khi quay về nhà, Tần Xán nhìn chằm chằm con cánh cụt bông quay lưng lại với mình mấy hôm nay, chìm sâu trong suy nghĩ.

Nghĩ tới cái má đỏ hây hây, Tần Xán vẫn lạ lùng mà không thể nhìn thẳng nó được. Hắn do dự một lát, quay người cánh cụt lại một chút, thế là cánh cụt nay đã nửa người nhìn về phía Tần Xán.

Tần Xán cũng thấy hơi bối rối.

Bình thường thể chất hắn tập aerobic và anaerobic tổng lại một giờ không bao giờ thấy mệt, sao lúc ở trong toilet… Tim hắn đập nhanh dữ vậy?

Mà đập nhanh không nói gì, sao tai của Tạ Dĩ Tân cứ phải thính thế, rồi lại nghe được làm chi?

Nhưng Tần Xán nghĩ lại rồi, bất cứ ai mà gặp phải cái kiểu sờ mó bạo dạn không biết tém lại của Tạ Dĩ Tân thì cũng phải sợ đến mức adrenaline nhảy số thôi.

Tim mình chỉ đập nhanh hơn xíu thôi… Làm sao đâu nào?

Sau khi một lần nữa ngầm thuyết phục bản thân thành công, Tần Xán thở phào, nhìn con cánh xụt trên kệ sách, quay người.

London từng bước vào đầu hè, nhiệt độ đột ngột tăng cao, mấy ngày liền trời đều trong vắt.

Hôm nay Tần Xán đang dạy Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu cách phối thuốc thử thì nghe thấy có người gọi tên mình: “Tần Xán?”

Quay đầu nhìn thì thấy là cô nàng Amy lâu rồi không gặp.

“Làm phiền mọi người rồi.”

Amy nồng nhiệt nói: : “Cuối tháng này Joanna xin nghỉ rồi, tôi tính cuối tuần này bí mật tổ chức tiệc chia tay cho cô ấy, trước mắt dự tính đi ném bowling, mọi người muốn đi không?”

Tuy cô hỏi “mọi người muốn đi không”, nhưng mắt tại dán chặt vào Tần Xán.

Hác Ngũ Chu với Hác Thất Nguyệt quá quen cái màn này rồi, hai người đứng kế bên bắt đầu giao lưu lia lịa bằng mắt, Tần Xán bỗng chốc thấy nhức nhức cái đầu.

Nhưng quý cô Joanna sắp nghỉ việc này là nhân viên quản lý ở phòng thí nghiệm, Tần Xán quen biết với cô đã lâu rồi, quan hệ hai bên cũng rất tốt.

Tần Xát do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn khách sáo mà đồng ý: “Chắc là tôi ok.”

Amy cong mắt: “Ok, vậy tới lúc đó tôi sẽ báo mọi người thời gian địa điểm nha.”

Amy quay người đi chưa được mấy bước thì thấy Tạ Dĩ Tân cầm thuốc thử đi sang.

Amy không thân quen với Tạ Dĩ Tân lắm, trước đây lúc sinh nhật cô nàng cũng đã mời thử Tạ Dĩ Tân, bị từ chối thẳng thừng.

Nhưng Amy không để bụng lắm, thấy Tạ Dĩ Tân đi đến, bèn tự nhiên chặn đường anh, khẽ cười mà nói cho anh chuyện party.

Nhưng ai ngờ đâu Tạ Dĩ Tân không từ chối ngay, mà nghĩ ngợi hồi lâu rồi gật đầu: “Được.”

Tần Xán: “…?”

Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu bên cạnh đang nghe lỏm cũng trố mắt: “Hể?”

Amy biết rõ lối sống người trời của Tạ Dĩ Tân, vốn chỉ định hỏi chơi cho phải phép mà thôi, không ngờ rằng Tạ Dĩ Tân lại đồng ý thật.

Cô ngớ người, sau đó cười và nói: “À, vậy được, tới khi đó tôi sẽ mail anh địa chỉ và thời gian.”

Tạ Dĩ Tân gật đầu: “Cảm phiền nhé.”

Tạ Dĩ Tân lấy gel agarose đã đun nóng ra, lúc quay người thì thấy bên cạnh có thêm một người nữa.

Là Tần Xán.

Tần Xán vừa giơ tay cầm dung dịch đệm trên kệ, vừa nhởn nhơ mà hỏi: “Chuyện gì đấy? Sao tự dưng anh lại muốn tham gia mấy cái hoạt động này?”

Bầu không khí rơi vào im ắng, mãi Tần Xán không được trả lời, khi ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Dĩ Tân đang nhìn mình bằng một ánh mắt khó hiểu.

Tạ Dĩ Tân: “Vì cậu yêu cầu mà.”

Tần Xán ngớ người: “Em? Em yêu cầu anh làm gì cơ? Em nói cái gì cơ?”

“Nếu tôi nhớ không lầm,” ‘–Em hy vọng anh có thể cố tham dự mấy sự kiện teambuilding của phòng thí nghiệm khi trời không mưa.’.”

Tạ Dĩ Tân dùng pipet hút một lượng gel agarose, vững tay nhỏ vào giữa bản kính, nói: “Đây là một trong những yêu cầu của cậu với tôi khi chúng ta làm giao kèo.”

“Mặc dù không hiểu mục đích của yêu cầu này lắm, nhưng đây là một phần của giao kèo, nên tôi cũng sẽ giữ lời.” Anh nói.

Tần Xán mãi không nói được câu nào.

Thứ nhất là không ngờ trí nhớ của Tạ Dĩ Tân siêu vậy, có thể thuật lại y chang lời mình nói; thứ hai nữa là khi đấy Tần Xán ra “yêu cầu” bất thường này chủ yếu là do hắn vẫn canh cánh chuyện Tạ Dĩ Tân không đến dự sinh nhật mình.

Thật ra hắn không thật sự nghĩ rằng Tạ Dĩ Tân sẽ giữ lời.

Tạ Dĩ Tân vừa độc lập vừa thờ ơ, tính cách của anh vốn đã như vậy rồi, Tần Xán nghĩ rằng mình không có tư cách bắt ép anh đi khỏi vùng an toàn của mình.

“Khi đấy… Em nói bừa thế thôi.” Tần Xán ngập ngừng hồi lâu, nói, “Nếu anh không thích mấy buổi tụ tập thế này thì cũng không cần ép mình phải đi.”

Tạ Dĩ Tân: “Cũng không tới nỗi.”

Tần Xán do dự: “Thật là–”

“Trước khi quen biết cậu, tôi đã quen làm việc một mình.”

Tạ Dĩ Tân mở đèn kính hiển vi lên: “Nhưng gần đây mới phát hiện ra, trừ việc phải tốn thêm chút thời gian để giảng giải thì hiệu suất làm việc khi làm việc theo nhóm vẫn cao hơn tôi làm một mình.”

“Ban nãy lúc sắp xếp kế hoạch, tôi mới phát hiện ra kế hoạch cho tuần này xong sớm rồi, nguyên thứ sáu và cuối tuần không có thí nghiệm nữa.”

Anh nói: “Thêm nữa hôm hội nghị trời mưa cậu giúp tôi rất nhiều, cho nên nếu cậu muốn thì tôi có thể tham gia thử một lần, trải nghiệm hoạt động mới lạ cũng không phải chuyện gì xấu.”

Câu trả lời của anh khiến Tần Xán phải sửng sốt trong giây lát, mãi lâu sau mới định thần lại, khoé miệng hơi nhếch lên: “Thế là anh… Cảm thấy hiệu quả của việc hợp tác được phết?”

“Theo như hiện tại mà nói thì đúng vậy.” Tạ Dĩ Tân thẳng thắng thừa nhận, “Đúng là một mình tôi không nhanh được như thế này.”

Lòng Tần Xán hí hửng thôi rồi, mà mặt lại không lộ ra, giả vờ như không mà truy hỏi: “Thế nào, có phải anh hối hận không nên thử hợp tác với người khác từ sớm không?”

“Thế thì không.”

Tạ Dĩ Tân suy nghĩ, nói: “Mời cậu làm việc chung một mặt là do nhu cầu khi mưa đến của tôi, một mặt còn là bởi vì tôi đã quan sát thấy năng lực nghiên cứu và hiệu suất làm việc của cậu thuộc vào trình độ nổi trội trong nhóm đồng lứa, không có tôi thì đề tài ban đầu của cậu cũng sẽ cho ra kết quả xuất chúng thôi, nhưng tốc độ sẽ chậm hơn một chút.”

“Mặc dù điều kiện thân thể ưu tú của cậu rất hấp dẫn với tôi, nhưng nếu cậu không có đủ năng lực làm nghiên cứu, tôi cũng sẽ không đề nghị hợp tác đâu.”

Anh nghiêm túc bổ sung: “Tôi tuyệt đối không chấp nhận bị tạ trong lúc nghiên cứu đâu.”

Tần Xán nhất thời không biết nên thấy cạn lời hay thấy vui mừng.

Sau khi nghe Tạ Dĩ Tân nói ra mấy chữ “hấp dẫn với tôi”, Tần Xán cảm thấy cổ họng khô nóng một cách khó giải thích: “…Ra vậy.”

“Hôm nay tôi sẽ chỉ cậu cách chụp ảnh khối u tế bào mầm.”

Tạ Dĩ Tân cẩn thận che bản kính bằng một tấm bìa, đặt bên tay Tần Xán: “Cậu có thể sang phòng chụp ảnh mở máy tính trước, lát nữa chuẩn bị xong thì tôi sang, được chứ?”

Tần Xán hoàn hồn lại, trả lời “được”, quay người đi về phòng chụp ảnh.

Tạ Dĩ Tân dọn dẹp mặt bàn, cầm bản kính đã sắp xếp xong cũng chuẩn bị đi đến phòng chụp ảnh.

Khi đi ngang kệ thuốc thử, anh nghe Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu đang nói gì đấy.

Hác Thất Nguyệt: “Em cá là lần này đó.”

Hác Ngũ Chu: “Anh thấy lần này hơi khó nói thật, tính của anh Tần… chắc không ở một mình với cô ấy đâu.”

Hác Thất Nguyệt: “Nhưng em thấy Amy là loại chủ động vậy đấy, dù sao thì–”

Hác Thất Nguyệt vừa nói vừa quay đầu, trùng hợp va vào ánh mắt của Tạ Dĩ Tân, giật cả mình: “Chào anh Tạ! Bọn em không có ăn không ngồi rồi đâu! Bọn em đang đợi thuốc thử đủ nóng mà thôi!”

Tạ Dĩ Tân: “Đun gặp vấn đề gì sao?”

“Không phải không phải! Không có vấn đề gì cả.”

Hác Thất Nguyệt ngại ngùng gãi đầu: “Chỉ là phải đun thêm 5 phút nữa, chán quá nên bọn em ngồi tám chuyện của anh Tần ấy mà… tiện mồm tí thôi, hehe.”

Thật ra nếu là ai khác trong phòng thí nghiệm đi ngang qua, Hác Thất Nguyệt đều sẽ không do dự mà chia sẻ nội dung hóng chuyện.

Nhưng Tạ Dĩ Tân lại hơi đặc biệt, Hác Thất Nguyệt cho rằng mấy đề tài không liên quan gì tới học thuật thì chắc chắn Tạ Dĩ Tân sẽ không hứng thú, cho nên càng cố gắng tém lại.

Nét mặt của Tạ Dĩ Tân không thay đổi gì.

Sau một lát yên lặng, anh lại tiếp tục truy hỏi: “Tám chuyện gì cơ?”

Mắt Hác Thất Nguyệt đột nhiên loé lên.

“Hehe, bọn em đang cược nhau là khi nào Amy sẽ tỏ tình với anh Tần đấy.”

Cô nhóc này bình thường đã luôn mồm rồi, mà tám chuyện thiên hạ lại chính là lĩnh vực sở trường của cô, người ta hỏi thì cô càng không khống chế được mà thao thao bất tuyệt: “Trước em có nói chuyện với Lola bên lab của bọn họ, cô ấy bảo Amy vẫn muốn chủ động tấn công, mà chưa tìm ra cơ hội thôi.”

“Ban đầu Amy định sẽ tỏ tình sau party sinh nhật lần trước, cuối cùng hôm đấy trời đổ mưa to, anh Tần tự dưng quay về phòng thí nghiệm, không tìm được cơ hội ở một mình với nhau.”

Hác Thất Nguyệt nói: “Cho nên bọn em đoán cô ấy sẽ ra đòn với anh Tần vào dịp party này nè.”

Hác Thất Nguyệt chưa nói xong thì chợt nhận ra điều gì đó, nói “úi”.

“Anh Tạ, chắc anh vẫn chưa biết đâu nhỉ?”

Hác Thất Nguyệt tỏ vẻ thần bí mà xáp lại gần, nhỏ giọng nói với Tạ Dĩ Tân: “Amy ấy, kết anh Tần lâu lắm rồi đó.”


Ahihi, sorry mọi người mình chill hơi quá đà do dạo này bị chứng mê game trở lại nên bận cày =))

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤