100% – Chương 19

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Cuối cùng, Tạ Dĩ Tân nói: “Xin cảm ơn.”

Giọng anh trầm lắng, vẽ một dấu chấm hết cho bài diễn thuyết gần như hoàn hảo này. Tiếng vỗ tay vang dội trong hội trường, Jonathan dưới sân khấu vừa hài lòng vừa tự hào.

Tạ Dĩ Tân quay lưng đi xuống sân khấu. Dáng anh khuất sau cánh cửa phụ của hội trường.

Tiến độ của buổi giao lưu đã được hơn một nửa, người dẫn chương trình lên sân khấu, tuyên bố hội nghị tạm giải lao.

Hác Thất Nguyệt vẫn còn đang đắm chìm trong bài diễn thuyết của Tạ Dĩ Tân chưa thoát được, ngồi bên cạnh mong mỏi mà lẩm bẩm: “Chao ôi thật là… Nếu lúc em tốt nghiệp cũng có thể có được ⅓ khí thế của anh Tạ thôi thì cho dù đồ án tốt nghiệp làm như cục kít thì chắc cũng làm cho mấy thầy cô ngơ ngác nhỉ.”

Người bên cạnh cô không ừ hử gì.

“Có điều giải lao giữa giờ rồi, tụi mình đi gặp chị Gia Gia đi!”

Hác Thất Nguyệt lại suy nghĩ, đề nghị với Tần Xán: “Cơ mà có nên sẵn tiện đi lấy trà bánh ăn không, em thấy hình như hôm nay nhiều cupcake lắm–”

Nói mới được một nửa thì cô dừng, bởi vì Tần Xán bên cạnh đứng phắt dậy.

“Bọn em đi trước đi.”

Cô thấy Tần Xán quay người, nhanh chóng đi về cửa sau của hội trường: “Khỏi cần đợi anh.”

“Hể? Ớ?” Hác Thất Nguyệt không hiểu chuyện gì xảy ra, “Anh đi đâu vậy anh Tần?”

Tần Xán cũng không trả lời, bởi vì hắn đã nhanh chóng khuất bóng ở cửa sau hội trường.

Thật ra Tạ Dĩ Tân hiếm khi nào sợ sự vật sự việc gì đó.

Nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sự không hiểu rõ, Tạ Dĩ Tân tin rằng chỉ cần một người có đủ năng lực và trí tuệ, thì về lý thuyết không có gì phải sợ.

Nhưng có một chuyện vẫn luôn khiến thấy sợ hãi, đó chính là một cơn mưa bất chợt mà dự báo thời tiết không lường trước được.

Thời tiết London biến đổi thất thường, dự báo thời tiết không sao đoán chuẩn 100% được, cho dù dự báo báo thời gian sắp tới không có mưa, cũng không biết chừng lúc nào đấy bất chợt gặp phải một đám mây báo mưa.

Cũng không phải Tạ Dĩ Tân chưa từng gặp phải một cơn mưa bất chợt, nếu may thì lúc đấy đang ở nhà, đương nhiên cũng có lúc ở phòng thí nghiệm, xui một chút thì có thể đang đứng trước tủ lạnh siêu thị, nhưng đa số là xảy ra khi anh đang một mình.

Trong tình huống đang diễn thuyết dưới hàng trăm cặp mắt đang nhìn theo thì đây đúng là lần đầu tiên.

Thật ra khi giảng được một nửa thì Tạ Dĩ Tân đã cảm thấy được sự bất thường rồi.

Là cảm giác không sao quen thuộc hơn: Vành mắt nóng lên, hơi thở dồn dập, thân thể mềm nhũn trong tức khắc, phải miễn cưỡng chống tay lên bục giảng mới có thể trụ vững.

Nhưng ý thức của Tạ Dĩ Tân vẫn rất rõ rệt.

Nội dung diễn thuyết anh đã thuộc nằm lòng rồi, cho nên có thể bình tĩnh thoải mái ứng đối, có điều khi nói xong, Tạ Dĩ Tân mới nhận ra đây không chỉ là một cơn mưa nhỏ.

Anh chống tay vào tường mới miễn cưỡng bước nổi ra hành lang ngoài hội trường.

Hành lang rất yên tĩnh, còn nhiệt độ bất tận trong máu lại đang rầm rú cuồn cuộn, Tạ Dĩ Tân thấy ngày càng lạnh thêm. Anh biết rõ, tình trạng này không chỉ là tình huống dị ứng sẽ xuất hiện khi trời mưa nhỏ nữa rồi.

Làm sao đây?

Tạ Dĩ Tân thử bình tĩnh phân tích, nhưng thân thể lại khao khát một nguồn nhiệt, và sự thèm muốn một thứ gì đó mềm mại đã gần như không khống chế được nữa rồi.

Phương án đầu tiên mà Tạ Dĩ Tân nghĩ đến là quay về phòng làm việc, giải quyết bằng con thú bông dự phòng trong ngăn kéo.

Nhưng hội trường và phòng làm việc cách nhau một đoạn, ít nhất cũng phải 10 phút mới đến nơi, mà bây giờ đây anh ngày càng đứng không vững nữa rồi.

Thấy phương án quay về phòng làm việc không thực tế, Tạ Dĩ Tân chỉ có thể chọn phương án B: tìm một nhà vệ sinh gần đó, cố cắn răng qua cơn mưa này một mình.

Mà anh đụng phải một vị khách không ngờ.

Đa số mọi người vẫn đang tập trung ở hội trường, cho nên, giây phút nhìn thấy Tạ Dĩ Tân, Lưu Bột khựng người, dường như không ngờ đến sẽ gặp phải ai đó ở hành lang hẻo lánh này.

Có lẽ Lưu Bột vừa nghe điện thoại, khi nhìn thấy Tạ Dĩ Tân, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên cực kỳ khó tả, buông điện thoại trong tay: “Anh–”

Lần trước trong nhà ăn, trước mặt Hác Thất Nguyệt, Tạ Dĩ Tân cho anh ta một nỗi xấu hổ mang tên tác giả “đại trà”, Lưu Bột vẫn luôn ghim trong lòng.

Mặc dù xét thành tựu học thuật, hai người có thể nói là một trời một vực, nhưng Lưu Bột và Tạ Dĩ Tân lại bằng tuổi. Cho nên, khi xưng hô, cho dù đáng lý Lưu Bột phải gọi Tạ Dĩ Tân là “đàn anh”, nhưng anh ta nhất quyết không nói từ đó ra miệng.

Vẻ mặt của Lưu Bột lẫn lộn cảm xúc, cuối cùng miễn cưỡng nói một câu: “Bài diễn thuyết ban nãy của anh… Ổn phết.”

Tạ Dĩ Tân dường như phải dùng mất mấy giây mới nhớ ra cái người trước mặt này là ai.

Anh cố hết sức để ổn định giọng nói của mình, lãnh đạm trả lời: “Cảm ơn.”

Một hơi thở ra theo sau, chống tường, định tiếp tục đi về trước.

Lưu bột thấy mình đã mở lời khen ngợi, mà thái độ Tạ Dĩ Tân vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn định lướt qua mình đi thẳng, trong bụng bỗng nổi cáu.

Anh ta quay người, chặn Tạ Dĩ Tân, còn vươn cả tay ra nắm lấy cánh tay Tạ Dĩ Tân.

“Khoan đã.” Lưu Bột hỏi, “Lúc làm nghiên cứu sinh ở Cali, anh ở phòng thí nghiệm của Robert Lawrence à?”

Vừa nói, anh ta vừa không hề nao núng mà nhìn thẳng mặt Tạ Dĩ Tân: “Tôi nghe bảo trong nhóm của ông ấy trước đây có một người Hoa, Robert dùng mọi cách để giữ người đó lại, cuối cùng đàm phán không thành công, người đó là anh à?”

Kỳ lạ ghê, Tạ Dĩ Tân nghĩ.

Tạ Dĩ Tân hiểu rất rõ quy luật của những thay đổi trong cơ thể mình khi trời mưa, dựa theo lý thuyết, lúc này đây mình phải thèm muốn tiếp xúc cơ thể với anh ta chứ.

Tuy nhiên giây phút tay Lưu Bột chạm vào tay mình, dù chỉ là cánh tay thôi, Tạ Dĩ Tân chỉ cảm thấy sự kháng cự lẫn ghê tởm về mặt sinh lý.

Trước khoảnh khắc này, trừ Tần Xán, Tạ Dĩ Tân chưa từng tiếp xúc thân thể với ai khác khi trời mưa.

Tạ Dĩ Tân nhận ra, quy luật “trời mưa muốn tiếp xúc thân mật với thứ gì vừa mềm vừa ấm” này không phải dùng với ai cũng được, có lẽ bởi vì Lưu Bột trông chưa đủ “mềm”, có lẽ chỉ có một số người nhất định… Mới có thể làm dậy lên thèm muốn được gần gũi của anh.

Dường như trong giây phút kịp phản ứng thì Tạ Dĩ Tân đã hất tay Lưu Bột ra.

Hô hấp của anh ngày càng bất ổn, chỉ có thể lùi về sau, nén giọng trầm bổng: “…Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến anh, phiền anh nhường đường.”

Thật ra giọng điệu của Tạ Dĩ Tân rất lạnh nhạt.

Nhưng để ý thấy Tạ Dĩ Tân cũng không phủ nhận những gì trong lời mình nói, Lưu Bột không chỉ không cảm thấy phát cáu, mà vẻ mặt còn trở nên bất ngờ.

“Hoá ra là anh thật.”

Như thể nhớ ra gì đó, vẻ mặt Lưu Bột ngày càng phấn khích, anh ta cố gắng để nhớ lại: “Tôi nhớ bọn họ nói người Hoa đó chính là… Đợi đã, anh có họ Tạ, không lẽ Tạ Phong là–”

Nửa câu sau vẫn chưa nói, như thể phát hiện ra gì đó, Lưu Bột hoài nghi chốc lát, đến gần Tạ Dĩ Tân chút nữa: “Mặt của anh…”

May sao ánh đèn hành lang lại lờ mờ, Lưu Bột trông không rõ, nhưng anh ta tiếp tục đến gần thêm bước nữa, như để nhìn rõ nét mặt Tạ Dĩ Tân.

Tạ Dĩ Tân siết chặt hàm. Anh hổn hển lùi một bước về sau, bàn tay chống tường đã đạt đến cực hạn, đầu ngón tay đã trắng bệch.

Anh biết rõ, mình sắp hết sức rồi.

–Giây tiếp theo, Tạ Dĩ Tân cảm thấy một bàn tay từ đằng sau giữ lấy eo mình.

Một bàn tay rất to, rất ấm áp.

Trọng lượng cả người Tạ Dĩ Tân bỗng chốc rơi xuống bàn tay, cánh tay của người đó không hề lung lay hay run rẩy tí nào, mà vẫn giữ vững cả người Tạ Dĩ Tân.

Theo đó là một bóng dáng chặn một bên người của Tạ Dĩ Tân, đứng giữa Tạ Dĩ Tân và Lưu Bột.

“Có chuyện gì sao?”

Tạ Dĩ Tân khựng người.

Thậm chí không cần ngẩng đầu lên, chỉ cần cảm nhận hơi thở của người này và nhiệt độ từ bàn tay đang giữ lấy eo của mình thôi, Tạ Dĩ Tân cũng đã có được câu trả lời.

Dường như Lưu Bột không ngờ Tần Xán sẽ xuất hiện ở đây.

Lưu Bột gượng gạo: “Không có gì, chỉ là… Tán gẫu đôi ba câu ấy mà.”

“Vậy sao?”

Tần Xán đứng yên giữa Tạ Dĩ Tân và Lưu Bột, giọng điệu nghe rất chi là lễ phép, nhưng đồng thời cũng không nể nang gì mà cắt lời Lưu Bột: “Xin lỗi, nếu không có chuyện quan trọng, có thể để tôi nói chuyện riêng với đàn anh trước không?”

“Theo yêu cầu của Jonathan, chúng tôi có một kết quả thí nghiệm cần thảo luận ngay lập tức, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch thí nghiệm ngày mai.”

Hắn nói: “Anh cũng biết đấy, mấy chuyện này… Không tiện bàn trước mặt người ngoài lắm.”

Tần Xán phát ngôn không chừa chút mặt mũi nào, một câu “người ngoài” đã vạch rõ ràng ranh giới.

Việc này khiến Lưu Bột vừa cáu vừa thấy ngượng: “Cậu–”

Lưu Bột nhìn về Tạ Dĩ Tân đang đứng cạnh Tần Xán, rõ ràng là vẫn muốn tiếp tục nói gì đó với Tạ Dĩ Tân.

Tần Xán nhìn thấy ánh mắt của anh ta, nhíu mày, chặn Tạ Dĩ Tân sau lưng mình: “Còn gì nữa à?”

Lưu Bột cuối cùng cũng chọn không tiếp tục khiến bản thân thành trò hề nữa.

Anh ta nhìn Tạ Dĩ Tân sau lưng Tần Xán bằng một ánh mắt sâu xa, cuối cùng cất tiếng cười không rõ có ý gì, sau đó quay người bỏ đi.

Dợm thấy Lưu Bột khuất bóng ở cuối hành lang, Tần Xán mới thở phào một hơi.

Cùng lúc đó, Tạ Dĩ Tân sau lưng hắn cũng không chịu đựng nổi nữa, thở hổn hển, lảo đảo lùi về sau.

Tần Xán hoảng hồn, bất giác vươn tay ra đỡ.

Nhìn kỹ thì, tình trạng của Tạ Dĩ Tân khiến Tần Xán phải sợ hãi.

Mặt đỏ, vành mắt đỏ, tai cũng rất đỏ. Mà dù cách một lớp vải quần áo, Tần Xán cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người trước mặt mình cao cỡ nào.

Lần ở nhà Tạ Dĩ Tân đấy có thể tính là chia tay không mấy vui vẻ, mấy ngày liền bọn họ không nói chuyện với nhau, không ngờ đến lần tiếp xúc cự ly gần tiếp theo lại trong tình huống lộn xộn thế này.

Tần Xán mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể nói nhảm: “Cơn mưa này bất chợt quá, anh còn đứng nổi không–”

Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng ngắt lời hắn: “Là trời mưa vừa sao?”

Tần Xán đờ người, móc di động ra, mở app thời tiết: “Ở đây viết mưa vừa, bảo sẽ mưa trong khoảng 1 giờ đồng hồ.”

Lông mi Tạ Dĩ Tân khẽ run: “…Biết lắm mà.”

Mưa vừa.

Tim Tần Xán dường như trong im lặng mà lỡ một nhịp.

Tần Xán chưa quên giao kèo, mưa nhỏ lần trước hắn với Tạ Dĩ Tân phân tích cả ngày trời, cuối cùng chỉ để Tạ Dĩ Tân ôm tay mình.

Nhưng trên ứng dụng thời tiết trên màn hình lúc này đây hiển thị một đám mây nhỏ đang trút mưa, bên cạnh có ghi hai chữ “mưa vừa” rõ ràng.

Nói cách khác… Hiện tại hắn và Tạ Dĩ Tân cần ôm nhau.

Tần Xán cảm thấy cổ họng khô rát.

Hắn cúi đầu nhìn Tạ Dĩ Tân sốt đến vành mắt ửng đỏ, do dự không biết mình nên ôm người này như thế nào.

Có phải chủ động giang rộng hai tay ra không? Không được không được, như thể cho thấy hắn mong anh nhanh đến ôm một chút.

 Thôi kệ nó, đều đã ra nông nỗi này rồi, hay mình đừng tính toán nhiều như vậy–

Trong lúc đầu óc Tần Xán rối bời, Tạ Dĩ Tân lại mở lời: “Có thể đỡ tôi đi đến nhà vệ sinh kế bên không?”

Tần Xán: “Hả?”

“Vừa giải lao, lát nữa lượng người bên ngoài sẽ khá đông.”

Tạ Dĩ Tân ngừng lại để phục hồi hô hấp, mới tiếp tục nói: “Tôi muốn tìm một nơi không có ai để tránh đã, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Tần Xán chỉ lo ôm làm sao, không ngờ được rằng tư duy của Tạ Dĩ Tân vẫn còn rất tỉnh táo, nhất thời bản thân thấy ngại: “Ờ… Được, vậy đi thôi.”

Mà khi Tần Xán kéo anh đi được hai bước, thì cảm giác cánh tay giữ lấy Tạ Dĩ Tân bị cản lại.

“Làm sao thế? Tần Xán quay đầu nhìn, khựng, “Không đi nữa à?”

Tạ Dĩ Tân sau lưng cụp mắt, mãi không nói gì.

Tần Xán nhìn không rõ nét mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai đang khẽ run lên của anh.

Ngay sau đó, Tạ Dĩ Tân buông tay Tần Xán ra, tựa người vào tường, từ từ ngồi xổm xuống.

Tần Xán trông anh như một con thú nhỏ sợ lạnh, từ từ co thành một nhúm bên tường.

Tần Xán hoảng hồn, cứ tưởng người này bị sốt sắp chịu không nổi nữa rồi: “Anh… Anh làm sao đấy? Choáng lắm à? Hay không khoẻ đâu đó?”

Tạ Dĩ Tân vẫn co ro tại chỗ, không nói gì.

Lòng Tần Xán đột nhiệt trầm xuống, nghi ngờ rằng người này sắp xỉu tới nơi: “Tạ Dĩ Tân? Anh có nghe thấy em không? Anh–”

Liền sau đó, hắn nghe thấy Tạ Dĩ Tân yếu ớt cất giọng: “Đi hết nổi rồi.”

Tần Xán: “…?”

Đúng vậy, Tạ Dĩ Tân không còn chút sức lực nào.

Anh biết mình lúc này phải đến nhà vệ sinh càng nhanh càng tốt, nhưng thật sự là sức để đi cũng hết cả rồi.

So với khi trời mưa nhỏ, tình trạng khi trời mưa vừa, trong lúc diễn thuyết thì Tạ Dĩ Tân phải cố chống chịu, khi nói chuyện với Lưu Bột là đã phải gồng đến cực hạn.

Mãi đến khi nhìn thấy Tần Xán, anh mới thư giãn được.

Mà do phải gồng quá lâu nên sau khi thân thể giãn ra, Tạ Dĩ Tân bỗng dưng không tìm được miếng sức lực nào.

Tầm nhìn của anh mờ mịt, không có thăng bằng, đồng thời hai chân mềm nhũn, đã không sao tiếp tục bước đi như bình thường được nữa.

Tạ Dĩ Tân nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở, mà tay chân vẫn mềm như bông, hoàn toàn cạn kiệt sức lực.

Anh cảm thấy nếu ngồi xổm một lúc như vậy là có thể tích thêm chút năng lượng để đi tiếp, nhưng trước tiên là Tần Xán phải chịu đợi đã.

“…Có thể đợi tôi một chút không?”

Như thể sợ Tần Xán thiếu kiên nhẫn, Tạ Dĩ Tân khẽ nói: “Tôi cần tích chút năng lượng, cần tầm 3 phút, không lâu lắm đâu.”

Bầu không khí vẫn lặng yên như cũ.

Tần Xán đứng trước mặt không nói một lời, cũng không trả lời “được” hay “không được”.

Tạ Dĩ Tân lo rằng Tần Xán hết kiên nhẫn rồi, cuối cùng mới miễn cưỡng mở mắt, yếu ớt định đứng dậy trở lại: “…Tôi ổn rồi, cậu có thể–”

Giọng anh bỗng run rẩy, câu nói chưa dứt đã nghẹn lại họng vì bất ngờ.

–Thế giới trước mặt Tạ Dĩ Tân bỗng dưng quay cuồng, anh cảm thấy cơ thể mình được nhấc lên, rơi vào một cái ôm ấm áp mềm mại.

Giây phút nhận thức được chuyện gì xảy ra, Tạ Dĩ Tân khẽ mở to mắt.

Không ngờ Tần Xán lại… bế anh vào lòng!

Tuy người Tạ Dĩ Tân gầy và mảnh khảnh, đến cùng thì vẫn là một người đàn ông trưởng thành cao 1m8, vậy mà Tần Xán không chỉ bế rất vững vàng, vẻ mặt thậm chí còn có thể nói là rất thoải mái.

Mọi thứ đều xảy ra ở giây phút đấy, trong cơn hoảng loạn, Tạ Dĩ Tân bất giác vòng tay ra ôm cổ Tần Xán, sững sờ mà nhìn bên mặt của chàng trai trẻ: “Cậu–”

Tần Xán đanh mặt, không nhìn vào mắt Tạ Dĩ Tân.

“Làm thế này tiện hơn.”

Dường như qua rất lâu sau, Tần Xán mới cất tiếng, giọng vừa nhanh vừa khàn: “Chủ yếu là còn mấy bước nữa đến nhà vệ sinh rồi, mà bây giờ đang nghỉ giải lao, lát nữa hành lang sẽ có rất nhiều người, lại phiền hà, cho nên, cho nên em mới…”

Trông hắn rất bình tĩnh mà đưa ra rất nhiều lời giải thích, tuy nhiên đến “cho nên” mãi lâu sau cũng không thấy nói tiếp.

“Tóm lại là anh… Anh im lặng cái đã.”

Cùi không sợ lở, hắn không thèm giải thích nữa, quay đầu, vành tai đỏ ửng mà cắn răng, đoạn: “Chỉ cần ôm chặt em mà thôi.”


Hiu hiu, sorry mọi người, tuần trước cuối tuần tự dưng thấy mền mệt giống bị Covid nên không dậy dịch nổi, lầy tới bây giờ.

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤