100% – Chương 16

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Tần Xán không biết mình đã lặp đi lặp lại câu này bao nhiêu lần: “Bởi vì trời hôm nay nóng quá đó! Chắc anh có xem dự báo thời tiết mà ha, hôm nay là ngày có nhiệt độ cao nhất của London từ khi vào xuân đến nay.”

Tạ Dĩ Tân: “Ừ.”

Tần Xán: “Mà bản chất em đã không giống với người bình thường rồi, nhiệt độ cao là nó hiện lên mặt em ngay, thêm phần bắn cung cũng là thể thao, cho nên–”

Tạ Dĩ Tân: “Tôi biết.”

Tần Xán: “Anh không biết đâu, anh–”

“Tôi biết thật mà.”

Tạ Dĩ Tân ngắt lời hắn, như thể an ủi mà nói: “Cũng giống tôi khi trời mưa, mặt cũng đỏ, tôi có thể hiểu cho nỗi khổ của cậu.”

“Mà cậu cũng đã giải thích rõ với cặp đôi đấy rồi, bọn mình chỉ là đồng nghiệp thôi, nên không cần quá lo lắng về cái nhìn của bọn họ.”

Tạ Dĩ Tân nhìn vào mắt Tần Xán: “Thanh giả tự thanh, không phải à?”

Tạ Dĩ Tân vừa nói thế, Tần Xán lại không nói gì thêm nữa.

Hắn khẽ hắng giọng: “Anh, anh biết là được.”

Chuyện hai người bị hiểu lầm thành người yêu quả thật đã làm cho Tần Xán hơi cuống cuồng lên.

Hắn không biết mắt đôi tình nhân ban nãy rốt cuộc bị làm sao. Trời hôm nay nóng thế, thêm phần lúc bắn tên hắn với Tạ Dĩ Tân đứng sát nhau quá, Tần Xán cảm thấy việc mặt mình đỏ nó quá là bình thường. Là một chuyện rất ư là hợp tình hợp lý, làm sao mà… có thể hiểu lầm quá đáng như thế nhỉ?

Tạ Dĩ Tân rõ ràng đã tỏ rõ rằng mình hiểu, theo lý thì một chút điểm xuyến này sẽ không thể tạo nên ưu phiền gì cho Tần Xán, bắn cung cũng không phải là một môn thể thao cực kỳ tiêu hao thể lực hay gì đó.

Nhưng lạ lùng thay, Tần Xán phát hiện nhịp tim của mình không chậm lại được.

Nóng quá rồi. Hắn tự nhủ, là bởi vì trời nóng quá rồi, chơi thể thao quá sức giữa trời nóng thì nó sẽ bị thế này…

Tạ Dĩ Tân lại cúi đầu nhìn tờ điểm số, hỏi: “Hay bọn mình đi ném bóng rổ nhé?”

Khi tập luyện với cường độ cao nhất ở gym, Tần Xán cũng chưa mệt như thế này bao giờ.

Hắn chăm chỉ ném vài lượt bóng rổ, khó lắm mới thu thập được hai hàng điểm số, thở hồng hộc quay người lại thì thấy Tạ Dĩ Tân đang cầm một que kem đứng bên cạnh mình.

Tần Xán khựng người, chưa kịp nói gì, đã nghe Tạ Dĩ Tân nói: “Ăn nhiều vào.”

Thậm chí Tạ Dĩ tân còn rất có lòng mà cầm kem đưa tới ngay bên miệng Tần Xán, nghiêm túc nói: “Ném bóng rổ tiêu hao nhiều năng lượng, cần phải kịp thời bổ sung đường và năng lượng, như thế mới có sức còn ném nhiều.”

Tần Xán: “…Cảm ơn anh luôn.”

Trong lòng lăn tăn mấy bận, nhìn cái tay bẩn sau khi cầm bóng, cuối cùng Tần Xán vẫn không kiềm được mà cong eo cắn một miếng kem trên tay Tần Xán.

Lạnh, ngọt, mà là vị ngọt rẻ tiền, Tần Xán cảm thấy đến món kem rẻ nhất tại McDonald’s hiện tại còn không dùng loại bột kem rẻ tiền thế này nữa rồi.

Nhưng lạ lùng làm sao… cũng ngon.

150 điểm là quá nhiều, mỗi buổi chiều ngắn ngủi này thôi mà dường như Tần Xán đã vận động nhiều bằng cả tháng gộp lại.

Tần Xán cũng không hiểu mình kiếm đâu ra động lực lớn như vậy, hoặc hắn chưa từng thấy qua nét mặt đầy mong chờ như thế của Tạ Dĩ Tân bao giờ, rất mới mẻ.

“Cuối cùng cũng đủ rồi.”

Trời đã nhá nhem, Tần Xán cuối cùng cũng dúi tờ giấy chi chít dấu ấn vào tay Tạ Dĩ Tân, thở ra một hơi: “Mình đi sang quầy đổi quà đi.”

Tạ Dĩ Tân cầm tờ giấy, cúi đầu nhìn, nói “được”.

Tần Xán đứng một hồi ở cửa ra vào, không kiềm được mà suy nghĩ, hắn đã đoán xong cảnh tượng Tạ Dĩ Tân ôm con chim cánh cụt bông khổng lồ đi từ quầy đổi quà ra.

Kết quả sau 5 phút, khi Tạ Dĩ Tân đi ra từ quầy đổi quà, trong nay lại cầm hai con cánh cụt cỡ vừa.

Mặt của hai con cánh cụt rất đáng yêu, một con đỏ mặt “/(//•/w/•//)/”, con còn lại chỉ là vẻ mặt ngáo ngơ “(´·w·`)”, nhưng nhỏ hơn một tí so với con cánh cụt giải đặc biệt, chỉ to bằng món đồ chơi thường thấy nhất.

Tần Xán khựng: “Sao vậy? Búp bê cỡ lớn bị đổi hết rồi à?”

Tạ Dĩ Tân không trả lời, mà nhìn chằm chằm hai con cánh cụt trong tay một lúc lâu, như đang cân nhắc lựa chọn gì đó, cuối cùng cầm con cánh cụt đỏ mặt “/(//•/w/•//)/” đến trước mặt Tần Xán.

“Không phải.” Tạ Dĩ Tân nói, “Tôi suy nghĩ rồi, cuối cùng vẫn thấy đổi hai con cánh cụt cỡ vừa thì đáng giá hơn.”

Tim Tần Xán như đang nhỏ máu.

Hắn biết Tần Xán làm thế này là không muốn mắc nợ mình, tâm trạng đột nhiên rối rắm: “Thật ra anh không cần phải gấp gáp trả ơn gì đâu, em không đam mê gấu bông–”

Mà cứ như đoán được suy nghĩ của Tần Xán, Tạ Dĩ Tân ngắt lời hắn: “Cái này không phải để trả ơn, cũng không phải huề nhau.”

Tần Xán khựng.

Tạ Dĩ Tân nói: “Chỉ là cánh cụt đáng yêu quá, cho nên tôi muốn tặng cậu một con thôi.”

“Mà nãy trong cửa hàng, tôi đã sờ thử con cánh cụt cỡ người đặt ở đó rồi.”

Tạ Dĩ Tân: “Cảm giác rẻ tiền hơi tôi tưởng tượng, đường may cũng rất thường, tôi cho rằng không cần thiết phải đổi đem về choán chỗ.”

Câu trả lời này nghe ra thì rất hợp tình hợp lý, Tần Xán do dự hồi lâu, cuối cùng “ờ”, nhận lấy cánh cụt từ tay Tạ Dĩ Tân.

Hai người họ tay ôm cánh cụt nhỏ tròn vo, trố mắt nhìn nhau mấy giây.

Tạ Dĩ Tân ngẩng đầu, nhìn về bầu trời đang tối dần, nói: “Hôm nay phiền cậu quá, công viên trò chơi hình như sắp đóng rồi.”

Tần Xán định thần lại, trả lời: “Đi thôi.”

Lúc đi khỏi công viên trò chơi với Tạ Dĩ Tân, Tần Xán mới nhớ ra mình không đến đây một mình.

Thấy không lành, hắn vừa cùng Tạ Dĩ Tân ra ngoài theo dòng người, vừa cấp tốc mở di động xem tin nhắn, không ngạc nhiên khi đầy là oanh tạc của Hác Thất Nguyệt.

Hác Thất Nguyệt: “Anh Tần đâu rồi??? Đừng nói lén trốn đi rồi nha?”

Hác Thất Nguyện: “Đâu rồi?!!!”

Hồi sau, lại gửi ảnh móc khoá cánh cụt sang.

Hác Thất Nguyệt: [Ảnh]

Hác Thất Nguyệt: “Hehehehe, móc khoá đã về tay!”

Hác Thất Nguyệt: “Không hiểu sao anh trai em tự dưng lên tay ở khu ném phi tiêu bong bóng, chơi mấy lần đã giúp em múc móc khoá rồi, anh Tần không cần phải tìm mấy trò chơi dễ lấy điểm nữa, nhanh quay về chỗ bọn em nào!”

Hác Thất Nguyệt: “? Anh Tần, anh đâu rồi? Có muốn đi ăn không?”

Hác Thất Nguyệt: “Anh Tần ahuhuhu anh giận em hả? Em em em em lần sau không ép anh đi mấy chỗ anh không thích nữa, anh ở đâu vậy?”

Hác Thất Nguyệt: “Anh Tần??? Anh không trả lời là em báo cảnh sát đó nha!”

Tần Xán mất tích nửa ngày trời, con bé này sắp dán tờ rơi mất tích của hắn lên cửa đồn cảnh sát rồi.

Tần Xán gấp rút trả lời: “Đây nè, còn đây.”

Hác Thất Nguyệt: “??? Anh nhìn lại xem đã mấy giờ rồi?”

Tần Xán thở dài, chụp ảnh cánh cụt bông trong tay gửi qua.

Hác Thất Nguyệt trả lời lập tức: “Đậu má đậu má đậu má con thú bông này! Em nhớ con này phải mất 70 điểm hay gì mà?? Anh Tần hoá ra anh đi làm đại sự nha!”

Hác Thất Nguyệt: “Có bán không?”

Tần Xán trả lời “Hàng không bán. Em với anh em đi về trước đi, nữa anh kể chi tiết cho”, rồi tắt điện thoại luôn.

Lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện mình với Tạ Dĩ Tân đã bước đến cửa ra từ lúc nào.

Trời đã tối hẳn, đường đã lờ mờ lên đèn, Tần Xán thấy Tạ Dĩ Tân ôm cánh cụt đi phía trước mình quay người, nhìn hắn.

Tạ Dĩ Tân hé môi, như thể sắp nói lời chia tay.

Ngay sau đó, từ chân trời vọng đến một tiếng vang to, là màn pháo hoa miễn phí hàng ngày để tạm biệt cách du khách vào thời gian đóng cửa của công viên trò chơi.

Hai người họ cùng ngẩng đầu lên cùng một lúc, nhìn pháo hoa hồi lâu.

Bẵng một lúc sau, Tần Xán chịu không nổi nữa mà quay lại nhìn Tạ Dĩ Tân bên cạnh.

Tạ Dĩ Tân vẫn còn đang tập trung ngắm pháo hoa.

Hai tay Tạ Dĩ Tân ôm cánh cụt, cằm đặt trên cái đầu tròn vo của cánh cụt, vẻ mặt trầm tĩnh, ánh sáng của pháo hoa lung linh trong mắt anh.

Tần Xán tự dưng buồn cười.

Tạ Dĩ Tân bình thường thật ra… Như một đứa nhóc hơi ấu trĩ, Tần Xán nghĩ. Thích thú bông, bướng bỉnh vụng về mà nhất quyết có được thứ mình muốn.

Sau khi tia pháo cuối cùng biến mất đằng chân trời, không khí yên tĩnh trở lại, Tạ Dĩ Tân chậm rãi quay đầu, Tần Xán bị bắt quả tang nhìn trộm.

Hắn không kịp nhìn đi chỗ khác, đã thấy vẻ mặt Tạ Dĩ Tân đột nhiên thay đổi.

Tạ Dĩ Tân nhíu mày, vẻ mặt trở nên căng thẳng, Tần Xán rất ít khi thấy được cảm xúc mãnh liệt này trên mặt anh.

Tần Xán: “…Sao thế?”

Tạ Dĩ Tân không đáp, mà buông một tay đang ôm thú bông ra, kéo luôn cánh tay Tần Xán:  “Bị thế này từ lúc nào?”

Tần Xán: “Hả?”

Tần Xán hoang mang cúi đầu nhìn, mới thấy mặt trong bắp tay trái của mình bị trầy từ lúc nào.

Nghĩ kỹ lại thì có lẽ là ban sáng lúc bắn cung gấp gáp quá, dùng lực quá mạnh, lúc kéo dây vô tình cọ vào phía trong bắp tay.

Lúc đây da chỉ hơi hồng lên thôi, ai ngờ bây giờ nó đỏ như vậy, còn có thể nhìn thấy mấy tia máu li ti, ai mới nhìn thì cũng phải hoảng hồn.

Nhìn thì sợ đấy, nhưng cũng chỉ là trầy thôi, nếu Tạ Dĩ Tân không để ý thì Tần Xán có khi còn không cảm thấy gì.

Ánh đèn bên đường lờ nhờ, Tạ Dĩ Tân kéo tay Tạ Dĩ Tân, đưa mặt sát lại, sau khi nhìn kỹ rồi, mày càng nhíu dữ dội hơn, hỏi: “Sao bị thế này vậy?”

Tần Xán nói: “Không sao đâu, anh kệ đi, chỉ trầy sơ thôi, không thấy đau gì đâu.”

“Phải chăm sóc.” Tạ Dĩ Tân ngẩng mặt, nhìn Tần Xán mà chất vất một cách nghiêm túc, “Bình thường cậu vẫn đối xử với thân thể mình thế này à?”

Tần Xán ngây người, lòng cũng ấm áp theo: “Không sao mà, thật luôn, chắc lúc bắn cung em vô ý cọ trúng thôi.”

“Không được.” Tạ Dĩ Tân lắc đầu, “Tôi lái xe đến đây, giờ ta về nhà tôi băng bó.”

“Ây da, không sao thật mà.”

Tần Xán không ngờ Tạ Dĩ Tân lại xem vết thương của mình nghiêm trọng vậy, tim hắn nóng lên, thấy hơi khó xử: “Không cần phải làm quá thế này đây, thật ra…”

Tạ Dĩ Tân nói: “Đây là một chuyện rất nghiêm trọng.”

Tần Xán: “Thật ra cũng vẫn ổn mà–”

Tạ Dĩ Tân: “Bởi vì tuần sau dự kiến sẽ có mưa nhỏ.”

Nụ cười của Tần Xán đột ngột xịt keo trên mặt.

“Mà bị thương lại ngay đúng tay trái.”

Tạ Dĩ Tân càng nhíu mày dữ hơn: “Mà tôi thuận tay phải, nên quen ôm tay trái cậu hơn, cho nên phải săn sóc vết thương càng sớm càng tốt thì mới khỏi nhanh được.”

“Vốn dĩ là chỗ có thể ôm được của cánh tay đã không bao nhiêu.”

Tạ Dĩ Tân kéo mặt lại gần, nhìn kỹ vết thương của Tần Xán hơn, khẽ thở dài: “Cứ phải bị thương ngay bắp tay cơ chứ…”

Tần Xán không nói nên lời.

Tạ Dĩ Tân thấy Tần Xán im lặng mãi, cho nên hắn thấy bị xúc phạm bởi đề nghị “về nhà tôi băng bó” của anh, do dự hồi lâu, đoạn nói: “Có điều nếu cậu không muốn đến nhà tôi, sau khi về nhà phải săn sóc vết thương là được, nhớ phải khử trùng vết thương trước–”

Tần Xán đột nhiên nặng nề mà đem cánh cụt trong tay bỏ lại vào tay Tạ Dĩ Tân.

Tạ Dĩ Tân khựng lại, ôm lấy thú bông, không hiểu chuyện gì: “Cậu không lấy nữa à?”

“Không phải.” Tần Xán tỉnh bơ nói: “Tay em ban nãy tự dưng thấy đau nhói luôn, đau đến mức cầm hết nổi.”

Tạ Dĩ Tân: “…?”

Tần Xán quay ngoắt, không nhìn vào ánh mắt của Tạ Dĩ Tân, kệ mà nói tiếp: “Xem thế nào thì em bị thương cũng là do anh đúng không đàn anh?”

Hắn còn nhấn mạnh chữ “anh”.

Tuy Tần Xán chỉ nhìn về phía trước, nhưng sau đó hắn ngay lập tức giơ thẳng tay về trước mặt Tạ Dĩ Tân.

“Mà nhà em… Không có thuốc men để săn sóc vết thương.”

Tần Xán cắn răng mở miệng: “Nên đành phải phiền anh băng bó giúp rồi.”


Cái tuần đánh úp chap 15 thật ra đã dịch luôn đc 1 nửa chap này, mà tuần trước hay tin phải chuyển nhà gấp vì chủ bán nên tui phải chạy vòng vòng kiếm nhà, mất hết 1 tuần.

Thật ra sang tuần này đang mê the sims lại mà hên là cũng kịp xong deadline bên này. Đang mê chơi anh sims Yoon Jay =))

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤