100% – Chương 15

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Tạ Dĩ Tân vô tình thấy quảng cáo công viên trò chơi ở trong hộp mail.

Anh vốn không hứng thú gì với công viên trò chơi, đang chuẩn bị xóa mail thì tự dưng bị giải thưởng đặc biệt trong hình quảng cáo thu hút.

“Softest, biggest, cutest.”

Mềm nhất, to nhất, cưng nhất, một con gấu bông cánh cụt cỡ người thật, quảng cáo toàn dùng tính từ so sánh nhất để miêu tả nó, hoàn mỹ đánh trúng vào mấy đặc điểm Tạ Dĩ Tân để tâm nhất.

Mà lại còn là mặt hàng collab.

Tạ Dĩ Tân tính đại khái diện tích tiếp xúc của thú bông, cảm thấy không khác mấy so với con thỏ bông tai cụp mình đã có, nhưng dường như thành phần dùng để nhồi vào là khác nên hình dạng cũng có khác biệt.

Tai của thỏ tai cụp rất dài, nhưng thân thể lại dẹp, chim cánh cụt trong hình có bụng tròn mũm mĩm, khi ôm chắc là có cảm giác khác.

Vào giây phút nhìn thấy con chim cánh cụt cỡ người này thì Tạ Dĩ Tân đã nghĩ xong cả vị trí đặt nó sau này, thêm cả cách sử dụng nó khi trời mưa luôn rồi.

Đêm mưa nhỏ đấy, Tạ Dĩ Tân ôm tay Tần Xán yên ổn qua một đêm, sau khi hết mưa, anh nhận được một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt là sờ Tần Xán rất đã, mỗi cơ bắp trên cánh tay thôi mà cảm giác khi miết và kê đầu lên nằm là không gì sánh bằng rồi.

Tin xấu là Tạ Dĩ Tân nhận ra sau này mình mà càng tiếp xúc nhiều với Tần Xán thì hiệu quả chữa trị của gấu bông thông thường sẽ không sao sánh được với hắn.

Tạ Dĩ Tân lo rằng sau này mình sẽ sinh lòng ỷ lại với Tần Xán.

Dù sao nếu xét cái trạng thái căng thẳng của Tần Xán hôm hai người tiếp xúc với nhau thì, Tạ Dĩ Tân cảm thấy chắc hắn muốn thoát thân càng sớm càng tốt, sau khi làm xong đề tài nghiên cứu sớm muộn cũng đường ai nấy đi.

Mà mưa vào cuối tuần thì Tần Xán cũng không giúp được, cho nên Tạ Dĩ Tân muốn có con thú bông này, cho dù nó là giải thưởng đặc biệt hiếm có đi chăng nữa.

Dù phải trả bao nhiêu tiền, anh phải có được nó.

Mang đủ tiền mặt theo, chủ nhật, Tạ Dĩ Tân một thân một mình đến khu vui chơi.

Anh bắn trượt quá nhiều lần, khi đưa tờ tiền đến trước mặt chủ gian hàng, đến ông còn thấy ngại ngùng: “Cậu muốn nghỉ chút không?”

Tạ Dĩ Tân nói: “Không cần.”

Tạ Dĩ Tân thừa nhận mình không giỏi thể thao cho lắm.

Thể lực anh không được tốt, cũng không tìm thấy niềm vui trong thể thao, chỉ thấy sự kiệt quệ bất tận.

Vào những đêm bị mưa dằn vặt không sao ngủ được, anh cũng từng nghĩ đến chuyện thử đi gym rèn luyện cơ bắp, khi mưa đến có thể tự sờ mình, không chừng cũng là một cách giải quyết.

Mà việc tập thể thao là một bài toán khó trong cuộc sống mà đến nay Tạ Dĩ Tân vẫn chưa chinh phục được, đêm mưa rất đau khổ, tập thể dục đối với anh là sự hành hạ càng nặng nề hơn, anh cho rằng dùng nỗi đau này để quên nỗi đau khác là một việc làm thật vô nghĩa.

Hậu quả của việc không thường xuyên thể dục thể thao chính là, thành tích tốt nhất hiện tại của Tạ Dĩ Tân là vòng 3.

Nhưng hôm nay anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng khi đến đây. Cúi đầu nhìn vài ba con dấu thê thảm mà mình thu thập được, Tạ Dĩ Tân móc ví tiền ra, chuẩn bị đưa cho ông chủ 50 pounds.

Đột nhiên tay anh bị ai đó từ đằng sau giữ lại.

Bên tai vang đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc, nghe cũng khó mà tin được: “Anh dùng bao nhiêu là tiền rồi, còn bắn trượt rất nhiều lần, bắn cả nửa giờ đồng hồ mà tổng cộng bắn trúng chưa đến 10 vòng, nhưng còn định bỏ thêm tiền nữa?”

Tạ Dĩ Tân ngẩng đầu.

Nhiệt độ London hôm nay bỗng dưng tăng, thậm chí còn có cảm giác như vào hè.

Tần Xán mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay, hôm nay trời nắng đẹp, đôi mắt nâu của hắn còn sáng rỡ lóa mắt hơn cả ánh mặt trời, gió nhẹ thổi tóc, trông hắn cứ như anh nam chính phim học đường Mỹ nào đấy.

Ánh mắt Tạ Dĩ Tân rơi trên bắp tay lộ ra ngoài của Tần Xán, nán lại chốc lát.

Anh dời mắt, nhìn về tờ điểm số sạch sẽ chẳng khác nào tấm bảng trắng trên tay: “Nhưng tôi vẫn cần thu thập điểm số.”

Tần Xán liếc nhìn bảng điểm trên tay anh, sắc mặt trở nên kỳ lạ: “Anh cần tổng cộng bao nhiêu điểm? Chỉ 20 thôi chứ gì? Anh cũng muốn cái móc khóa đó?”

Tạ Dĩ Tân: “150.”

Tần Xán: “…Bao nhiêu cơ?”

Tạ Dĩ Tân chỉ vào ảnh giải thưởng, một con chim cánh cụt bông khổng lồ đáng yêu, mà chẳng nói gì, nhưng anh nghĩ chắc Tần Xán hiểu ý mình.

Sắc mặt Tần Xán trở nên vặn vẹo, đáy mắt viết bốn chữ, “em biết lắm mà”.

Vẻ mặt hắn vừa đau khổ vừa lẫn lộn cảm xúc, quay một vòng nhìn nhóm người xung quanh, thấp giọng: “Không cơ mà… Không phải anh đã có em rồi sao?”

Nghe Tần Xán nói hai chữ “có em”, tim Tạ Dĩ Tân bỗng dưng nảy lên một cảm xúc rất kỳ lạ.

Anh không biết phải định nghĩa thứ cảm xúc khó nói này như thế nào, im lặng, đoạn: “Nhưng tôi chỉ có thể có cậu từ thứ hai đến thứ sáu mà thôi.”

Nét mặt Tần Xán trở nên khó tả: “Vậy, vậy không phải vẫn còn con gấu bông cỡ người Lạc Gia Gia từng mang cho anh sao? Con thỏ hồng ấy.”

“Con đấy mua được một tháng rồi, tôi thấy mình ngày càng mất đi cảm giác mới mẻ với nó.”

Tần Xán: “…”

Dường như Tần Xán đang thực hiện một cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội.

Hắn day thái dương, nhìn ví tiền của Tạ Dĩ Tân, bỗng vươn tay: “Đưa đây cho em.”

Tạ Dĩ Tân lắc đầu, cầm chặt ví: “Đây là tiền của tôi, tôi có quyền dùng, hôm nay tôi nhất định phải lấy được con thú bông này.”

“Em không muốn lấy ví của anh.”

Tần Xán chịu thua luôn cái mạch suy nghĩ của Tạ Dĩ Tân, thở dài: “Em nói cung với tên ấy, đưa đây cho em.”

Tạ Dĩ Tân sững sờ, lấy cây cung đặt trên kệ gần đó đặt vào tay Tần Xán.

Tần Xán đong đếm trọng lượng của cung, nhíu mày nhìn ông chủ bên cạnh: “Nhẹ quá, có cái nào nặng hơn chút không?”

Ông chủ nhìn ra được Tần Xán là dân chuyên, có điều Tạ Dĩ Tân cũng đã cúng kha khá tiền cho ông rồi, cũng không buồn làm trò mèo nữa, đặt luôn cây cung có cân nặng tiêu chuẩn vào tay Tần Xán.

Tư thế cầm cung của Tần Xán vô cùng chuẩn, dáng đứng cũng chuyên nghiệp hơn nhiều, nhắm chuẩn rồi buông tay.

Vòng 9.

Vòng 10.

Vòng 9.

Tay chân lưu loát, tư thế oai phong lẫm liệt, quan trọng ở chỗ độ chính xác đến đáng sợ. Hắn vốn vừa cao vừa đẹp trai, động tác trôi chảy như vậy khiến người xem xung quanh đến tụ tập ngày càng đông.

Vừa bắn xong, Tần Xán thở phào một hơi.

Quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Dĩ Tân đang trầm ngâm nhìn mình.

Tần Xán nhìn thấy được… sự hâm mộ hiếm thấy trong nét mặt anh.

“Cậu chơi một ván mà đã được hơn 20 điểm.”

Tạ Dĩ Tân nói: “Không chỉ có thể đổi một cái móc khóa, mà còn đổi cả được một cái quạt cánh cụt nhỏ rồi.”

Tần Xán mù mờ: “Quạt? Em cần quạt để làm gì? Em không có hứng thú với mấy phần quà này.”

Tạ Dĩ Tân ngỡ ngàng: “Vậy cậu đang…”

Tần Xán dở khóc dở cười: “Em đang giúp anh thu thập điểm số đổi thú bông thôi.”

Dường như Tạ Dĩ Tân càng khó hiểu hơn: “Là nãy giờ cậu đang tích điểm cho tôi?”

“Cậu giúp tôi thì đâu có được lợi gì đâu.”

Tạ Dĩ Tân nghĩ đoạn, nhắc nhở: “Bởi vì mục đích duy nhất của tôi là đạt được giải đặc biệt, thú bông chỉ có một con, không có cách nào để mình chia đôi…”

Tần Xán đến ạ luôn.

“Em không cần thú bông, cũng không cần báo đáp gì.” Tần Xán thở dài, “Em chỉ đơn giản là muốn giúp anh mà thôi, không phải chuyện gì cũng phải phân rõ trắng đen như thế đâu, đàn anh.”

Tạ Dĩ Tân thấy mù tịt.

Tạ Dĩ Tân luôn một mực tin rằng mỗi thứ gọi là “ơn” đều có một cái giá riêng, trên thế giới này không có lòng tốt nào là miễn phí.

Cứ như việc Lạc Gia Gia mua thú bông giúp anh, cho nên khi chị nhờ anh giải vây cho Hác Thất Nguyệt, Tạ Dĩ Tân không hề do dự gì mà đồng ý ngay.

Bởi vì anh cho rằng tất cả mối quan hệ xã giao đều dựa vào chuyện thiếu nợ lẫn nhau.

Nhưng hiện tại cái chàng trai này trán nóng đến lấm tấm mồ hôi, lại còn bảo anh rằng hắn “không cần báo đáp”, điều này trái ngược hẳn với kinh nghiệm Tạ Dĩ Tân có, tự dưng anh không biết nên phản ứng như thế nào.

Tần Xán bị ánh mắt của Tạ Dĩ Tân làm không thoải mái, hắn đặt cung trở lại tay Tạ Dĩ Tân, khẽ hắng giọng: “Nếu thấy áy náy, để em dạy anh, anh biết bắn cung là sự báo đáp tốt nhất dành cho em.”

Tạ Dĩ Tân cúi đầu, hồi lâu thì đáp: “Được.”

“Tư thế ban nãy của anh sai rồi.” Tần Xán nói, “Trước hết là dáng đứng không đúng, anh phải đứng nghiêng người, ngoài ra mắt phải song song với tên.”

Tạ Dĩ Tân nhấc cung dậy, đổi tư thế: “Thế này à?”

Tần Xán: “Sai rồi sai rồi, nâng cao thêm chút nữa.”

Tạ Dĩ Tân: “Như thế này à? Tôi buông dây được chưa?”

Tần Xán: “Đừng đừng đừng, vẫn chưa đúng, anh còn cần phải–”

Tạ Dĩ Tân: “Tôi không giỏi thể thao, chỉ miệng cho tôi như vậy không có tác dụng gì đâu, mà cây cung này nặng quá, tôi sắp nâng không nổi rồi, cho nên tôi buông dây được chưa?”

Tần Xán: “…”

Tạ Dĩ Tân nghe thấy Tần Xán thở dài.

Tạ Dĩ Tân không cố hiểu rõ hàm ý của tiếng thở dài này là gì, giây tiếp theo, anh thấy ánh sáng trên đỉnh đầu biến mất, bóng từ đằng sau ập tới.

Tần Xán dán người vào.

Hô hấp của chàng trai ập đến bên tai của Tạ Dĩ Tân, cơ thể hai người như cọ vào nhau, Tần Xán giương tay, nắm hờ tay trái đang cầm cung của Tạ Dĩ Tân.

“Đàn anh thật là… không có chút kiên nhẫn nào.” Tần Xán thở dài.

Nhiệt độ cơ thể của Tần Xán vốn cao, rất ấm áp, ngày mưa lần ấy Tạ Dĩ Tân đã được trải nghiệm kỹ rồi.

Nhưng cảm giác lần này không giống ngày mưa, bởi vì lần này Tạ Dĩ Tân rất tỉnh táo, ý thức không bị môi trường xung quanh làm náo loạn.

Tất cả các giác quan đều rõ ràng vào giây phút đó. Anh không thấy mặt Tần Xán, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, giọng nói, lẫn hô hấp của Tần Xán.

Tần Xán vừa đỡ vai của Tạ Dĩ Tân, vừa sửa dáng anh: “Thả lỏng vai, đừng rụt vai… Đúng vậy, dáng đứng ok rồi, còn dáng kéo tên, đừng chắp tay vào trong.”

Bàn tay trên vai nóng hầm hập, lúc điều chỉnh động tác, lưng Tạ Dĩ Tân có thể lờ mờ cọ vào cơ bắp rắn chắc, là cảm giác mà Tạ Dĩ Tân mãi mãi không quên được.

Là lồng ngực của Tần Xán.

Cơ thể Tạ Dĩ Tân bỗng chốc trở nên căng cứng.

Mãi hồi lâu sau anh mới định thần lại, sửa dáng theo Tần Xán chỉ, khẽ hỏi: “…Như thế này à?”

Tần Xán im lặng nhìn ngón tay vặn vẹo của Tạ Dĩ Tân, nhận ra người này có lẽ thật sự là một người mù thể thao.

Hắn lại thở dài, tự mình làm luôn, đầu tiên đặt tay lên vai Tạ Dĩ Tân, cùng lúc đó thì ngón tay xen vào ngón tay Tạ Dĩ Tân, giúp anh kéo dây cung.

“Như thế này nè, ngón tay nâng cao lên, đúng vậy, nhắm chuẩn, dùng hết sức để kéo dây, tin em đi, đừng sợ dây hỏng.”

Tần Xán nhẫn nại mà hướng dẫn bên tai Tạ Dĩ Tân: “Sau đó làm thế này… Buông!”

Vòng 6.

Tần Xán nhìn kỹ lại, giọng nói chất chứa niềm vui: “Cũng được đấy.”

Bỗng, Tạ Dĩ Tân quay đầu lại.

Giây phút Tạ Dĩ Tân quay đầu lại, Tần Xán mới nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần nhau, tư thế này cứ như… mình đang ôm Tạ Dĩ Tân từ đằng sau vậy.

Giây phút mắt giao nhau, hai người đều chững lại.

Tần Xán mới nhận ra tay mình vẫn còn đang đặt trên tay Tạ Dĩ Tân, vừa muộn màng bỏ tay ra, vừa hoảng loạn lùi về sau: “Bắn thế này là ok, anh biết bắn chưa?”

Tần Xán không biết tại sao mình lại hoảng, hắn thấy Tạ Dĩ Tân cúi đầu, quặp ngón tay lại.

Tạ Dĩ Tân quay đầu, nhìn bia ngắm, hồi lâu mới nói: “Chắc là rồi.”

Không khí im lặng trong giây lát.

“Ừm… Hay thế này đi.”

Tần Xán ép bản thân phải định thần lại, đề nghị: “Em giúp anh bắn mấy mũi tên này, rồi tụi mình đi xem các hoạt động khác? Bắn cung lâu có hại cho tay, em có thể đổi sang hoạt động khác để cày điểm cho anh.”

Tạ Dĩ Tân suy tư chốc lát, gật gật đầu, bỏ cung trở lại tay Tần Xán.

Tần Xán kết thúc bằng hai vòng 9 xinh đẹp, giúp anh lấy được 4 điểm.

Khi ông chủ in dấu lên tờ thu thập, Tần Xán mới thở phào một hơi. Bắn gần cả tiếng đồng hồ, cuối cùng thì tờ giấy mới không còn trắng bóc nữa.

Quay người đi, chuẩn bị thử tài trong trò chơi tiếp theo, Tần Xán thấy hai cô gái đứng bên cạnh gian hàng đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Là hai cô gái người Anh, một cô nàng tóc ngắn mặt mày sắc sảo, một cô nàng tóc dài trông dịu dàng, hai người mặc cùng một mẫu áo phông, chắc là một đôi bạn thân.

“Xin lỗi.”

Nhìn lén bị bắt tại trận, cô gái tóc ngắn gãi đầu, ngại ngùng nói: “Bọn mình không cố tình nhìn đâu ạ, nhưng ban nãy nhìn hai bạn tương tác, bọn mình không khỏi nghĩ tới bọn mình hồi xưa.”

Cô chỉ cô gái tóc dài đứng bên cạnh, nói: “Hồi đó cũng tại gian hàng bắn cung này, có điều giải thưởng thì khác, em ấy rất thích mấy món đồ chơi nhỏ xíu trẻ con mà đáng yêu, nhưng mà cứ bắn trật mãi, sau đó mình cũng giúp mãi mới đủ điểm.”

Tạ Dĩ Tân muốn đính chính mình cũng không định lấy “đồ chơi nhỏ xíu trẻ con”, mà là một con gấu bông cỡ người thật.

Mà sở dĩ anh muốn búp bê không phải vì “thích”, mà bởi vì anh cần phải có con búp bê này, đây là một nhu yếu phẩm trong đời sống của anh.

“Haha, vậy sao.”

Tần Xán dường như thấy được Tạ Dĩ Tân muốn nói gì, không dám cho anh mở miệng, giành trả lời trước: “Vậy hai người thân thiết thật đấy.”

Ý của Tần Xán là, hai người là một cặp bạn bè tốt thật đấy, chúc tình chị em mãi bền lâu.

Ai mà ngờ lời vừa nói ra, hai cô gái như thể khớp ám hiệu mà đồng thời nhìn nhau cười, tít mắt nói: “Đúng vậy, cảm ơn hai người.”

Ngay liền sau đó, hai người bọn họ 10 ngón đan nhau nhau trước mặt Tần Xán và Tạ Dĩ Tân. Bấy giờ Tần Xán mới để ý thấy cặp nhẫn đôi trên ngón áp út của bọn họ.

Đồng thời, cô gái tóc ngắn hiên ngang cúi đầu, hôn trán cô gái tóc dài.

Tần Xán: “…?”

Tạ Dĩ Tân xịt keo.

“Có điều hai bạn cũng là một cặp rất lovely đó, có thể bạn không để ý, nhưng bọn mình đứng phía sau thấy rõ ràng luôn.”

Cô gái tóc dài trỏ Tần Xán, vừa che mồm trộm cười, vừa nói với Tạ Dĩ Tân: “Ban nãy khi cậu ấy cầm tay chỉ bạn bắn tên, mang tai còn đỏ bừng luôn ấy.”


Hehe, đánh úp.

Chap 14 có khá nhiều typo, đã được sửa.

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤