100% – Chương 14

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

“Ở cạnh Tạ Dĩ Tân vào ngày mưa” và “Làm việc với Tạ Dĩ Tân” là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, độc lập và không hề có chút liên hệ nào với nhau.

Từ trước đến nay Tần Xán chưa từng tìm thấy cảm giác đối lập lớn như vậy với bất cứ ai: cái người một tuần trước vẫn còn thân thiết dán mặt lên bắp tay của Tần Xán, hiện đang khoanh hai tay trên bàn, bình tĩnh thong dong mà ngồi trước mặt hắn, giảng giải cách đánh giá dấu hiệu lão hoá của giun tròn.

“Quy tắc cho điểm thật ra rất đơn giản. Đầu tiên, kiểm tra phần cổ giun có bị phồng lên không, hai cạnh dụng cụ mài¹ có đều không. Thứ hai là phải xem diện tích khối u tế bào mầm là lớn hay nhỏ, tuyến sinh dục tổng thể mịn như thế nào, sau cùng còn phụ thuộc vào lượng chất béo tiết ra trong ruột, cứ cho thêm điểm dựa theo trạng thái khoẻ mạnh cho đến dấu hiệu lão hoá, cho đến 5 điểm.”

1.Mình đã tìm hiểu nhưng không chắc mình có hiểu rõ đúng chức năng của “grinder” không, đại khái là khi làm nghiên cứu khoa học thì họ sẽ dùng một số phương pháp để làm “đồng nhất” mẫu nghiên cứu. Trong đó có thể dùng phương pháp “phá vỡ siêu âm” hoặc “mài mòn vật lý”, v.v… Trong truyện sử dụng phương pháp mài mòn vật lý (Grinder).

Tạ Dĩ Tân hỏi: “Đã nhớ chưa?”

Não Tần Xán sắp lên sao Hoả rồi: “Gượm đã, bọn em–”

Tạ Dĩ Tân không cho bọn họ thêm thời gian để tiêu hoá kiến thức, đưa ảnh trong máy tính đến trước mặt Tần Xán: “Cho điểm đi.”

Tần Xán do dự: “3 điểm.”

Tạ Dĩ Tân gật đầu, tiếp tục đổi sang ảnh khác.

Hác Thất Nguyệt ở bên cạnh xen mồm: “2 điểm?”

Hác Ngũ Chu phụ hoạ: “Em cũng nghĩ là 2 điểm.”

Tạ Dĩ Tân không nói gì, Tần Xán đằng hắng, đổi giọng: “3 điểm?”

Tạ Dĩ Tân ngẩng đầu nhìn hắn: “Tại sao lại 3 điểm?”

Tần Xán: “…”

Tạ Dĩ Tân: “3 điểm, điểm thứ nhất, khoảng cách giữa tuyến sinh dục và tế bào biểu bì quá rộng, là một loại dấu hiệu lão hoá. Điểm thứ hai, hình dạng dụng cụ mài không đối xứng, là một dấu hiệu lão hoá nữa, thêm việc lượng chất béo trong ruột rõ ràng quá nhiều, cho nên tổng cộng 3 điểm.

Anh nhìn về đám người đang lặng thinh, nhướng mày: “Khó nhìn lắm sao?”

“Vấn đề không phải là chuyện khó hay dễ.”

Tần Xán bất lực nói: “Vấn đề ở chỗ đây là một kiến thức mà não con người không thể hấp thu ngay được. Đàn anh giảng giải trong chưa đầy 3 phút, cho tụi em xem chưa được 2 tấm hình thì đã hy vọng tụi em có thể trả lời được ngay lập tức thì có phải làm khó tụi em quá không?”

Hác Thất Nguyệt cũng ra vẻ đáng thương, phụ hoạ: “Đúng rồi đó anh, mà ai nghĩ ra được cái cách tính điểm khùng điên này vậy? Phần ruột trước đây bọn em chỉ ghi tốt hoặc không tốt mà thôi, nhưng bài viết này cho điểm từng con, đáng sợ quá đi–”

Tạ Dĩ Tân lãnh đạm: “Đây là bài báo đăng năm ngoái của tôi.”

Hác Thất Nguyệt, Hác Ngũ Chu và Tần Xán: “…”

Tạ Dĩ Tân suy nghĩ, nói: “Tuy là mất thì giờ hơn, nhưng em nghĩ số liệu định lượng hẳn phải có sức thuyết phục hơn, nếu đã làm, thì mình làm cho tới nơi tới chốn, không phải sao ạ?”

Hác Thất Nguyệt suýt nữa thì đã khấu đầu luôn: “Anh Tạ ơi ý ý ý ý em không phải vậy, chỉ là em sợ dùng não em cho điểm chắc là sai nhiều lắm, cuối cùng số liệu tiêu tùng dưới tay em luôn.”

“Yên tâm, cách cho điểm này nghiêng về phán đoán chủ quan, cho nên sau khi tụi mình làm xong bài, tôi sẽ tính trung độ điểm một lần, yên tâm về độ chính xác đi.”

Tạ Dĩ Tân lại không hề cáu: “Khổ cho mọi người rồi, tôi biết lượng số liệu là không nhỏ.”

Lúc anh ngẩng đầu lên nhìn, khẽ “à”: “5 phút nữa, tôi phải tan ca rồi, có thắc mắc gì nữa cứ vào nhóm hỏi tôi nhé.”

Mọi người: “…”

Hợp tác nghiên cứu với Tạ Dĩ Tân là một việc vừa đau khổ vừa sung sướng.

Đau khổ ở cái nết giải đáp thắc mắc như thể sống chết mặc bay của anh, anh sẽ đưa ra một câu trả lời vô cùng tỉ mỉ, nhưng lại không đảm bảo bạn hiểu hay không.

Mà khi anh thấy người khác không tiêu hoá được câu trả lời của anh, anh sẽ trưng lên một vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Cái nét mặt này cũng không phải bởi anh kiêu ngạo hay mất kiên nhẫn, trông anh chỉ thật tình thắc mắc “Sao có người không hiểu được cái chuyện đơn giản như thế này nhỉ”.

Nhưng không nghi ngờ gì khi nói Tạ Dĩ Tân là một học giả hàng đầu, cũng có thể nói anh là một người thầy với lượng kiến thức dự trữ rất phong phú. Tóm lại là, hợp tác với anh thì lợi nhiều bỏ xa hại.

Tần Xán là một người thích thử thách bản thân, hắn không thể không thừa nhận, làm bạn hợp tác nhóm với người này rất tạo động lực.

Trong lúc đầu óc Tần Xán đang mơ màng, Hác Thất Nguyệt bên cạnh đột nhiên hắng giọng, nháy mắt với hắn.

Tần Xán suy nghĩ gì đó, thở dài, hỏi Tạ Dĩ Tân: “Phải rồi đàn anh, anh không có làm thí nghiệm gì cuối tuần này đúng không? Có cần bọn em sang không?”

Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một chốc: “Theo kế hoạch thì có thể chuẩn bị trước một số mầm bệnh tuần sau cần dùng tới.”

“Nhưng cuối tuần này tôi có vài chuyện gấp cần xử lý, nên thí nghiệm để sang tuần nhé.”

Tạ Dĩ Tân tắt đèn kính hiển vi, quay người: “Thôi, tuần sau gặp.”

Mọi người không ai kịp nhảy số, còn chưa kịp nói “tạm biệt” với Tạ Dĩ Tân thì anh đã dùng tốc độ phi nhân loại để đi khỏi phòng thí nghiệm.

Tạ Dĩ Tân trong trời mưa và trời nắng cứ như có hai nhân cách khác biệt, Tần Xán nghi ngờ người này mắc chứng rối loạn đa nhân cách.

Nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy thế này tốt biết bao.

Đây chỉ là một bí mật giữa bọn họ, Tạ Dĩ Tân hợp tác làm đề tài với Tần Xán, khi trời mưa Tần Xán sẽ giúp Tạ Dĩ Tân qua ải khổ, về bản chất thì bọn họ vẫn mạnh ai nấy sống như trước, giới hạn rõ ràng, ừ, rất tốt. Tần Xán tự nhủ.

Hác Thất Nguyệt ngỡ ngàng với tốc độ rời đi của Tạ Dĩ Tân, lầm bầm: “Tại sao người ta cứ đúng giờ là tan ca, 25 tuổi đã là học giả hàng đầu có thành quả nghiên cứu như vậy rồi, mà em hôm nào cũng thức sáng đêm đến độ quầng thâm muốn rớt xuống cả cằm thì vẫn là một con gà nghiên cứu nhỉ?”

Hác Ngũ Chu không nể nang gì mà nói ra sự thật: “Vì người ta đi làm là đi làm, chẳng như em đi làm toàn cưỡi ngựa xem hoa.”

“Khục khục… Cơ mà cuối tuần này không có làm thí nghiệm gì, vậy tụi mình cứ xoã thôi!”

Hác Thất Nguyệt vờ không nghe thấy lời của Hác Ngũ Chu: “Các bạn ơi, kế hoạch của ngày kia đều đã nắm rõ rồi đúng không?”

Tần Xán thở dài: “Không đi không được chứ gì?”

Hác Thất Nguyệt: “Đúng vậy, không đi không được.”

Tuy London mưa nhiều đến chán chường, nhưng đây lại là thành phố phồn hoa nhất của Anh.

Lúc mới đến Anh học, Tần Xán cũng từng bị ngạc nhiên bởi tài nguyên và cơ hội phong phú ở đây, thấy chẳng chốc mà mình sắp biến thành giới tinh hoa đô thị, một ngôi sao đang lên trong sở nghiên cứu khoa học.

Nhưng sống lâu ở nơi này, hắn nhận ra phồn hoa chỉ là vẻ bề ngoài, khi thật sự sống ở London rồi, mới thấy như đang ngồi trong một nhà tù tinh tế vậy.

“Không đi siêu thị thì là đi chợ, không đi dạo triển lãm tranh thì đi xem nhạc kịch, không đi nhảy disco thì là đi uống rượu, sao mà nó có thể buồn tẻ đến thế nhỉ?”

Hác Thất Nguyệt vẫn thường suy sụp trong nhóm: “Em muốn đi karaoke, chơi escape room, chơi roleplay, làm tượng gấu DIY, em muốn ăn lẩu ăn thịt nướng chứ không phải ăn đồ Tây như gà với rau! Em muốn về nước!”

Con bé Hác Thất Nguyệt tuy hay nhí nha nhí nhố vô ưu vô lo, nhưng đấy lại là điểm tốt, London mà mở chỗ ăn chơi nào mới thì cô nắm tin ngay, kéo Hác Ngũ Chu với Tần Xán đi trải nghiệm.

Nhưng nơi Hác Thất Nguyệt muốn đi lần này là công viên chủ đề.

Trước đây Tần Xán có đi vài lần, cảm thấy trang thiết bị cũng không phong phú mấy, một nơi khá tẻ nhạt, thẳng thắn mà nói thì hắn không thấy hứng thú tí nào.

Tần Xán bối rối: “Hội chị em bạn dì của em đâu? Không sợ bọn anh làm em mất vui à?”

Hác Thất Nguyệt giơ nắm đấm: “Không được không được, lần này không phải đi chụp ảnh, mà cần có thể lực, hai người phải đi!”

Tuy Tần Xán không muốn đi, nhưng con bé này thành tâm quá, lại còn làm giúp Tần Xán tận 300 môi trường nuôi cấy, khiến hắn giật cả mình.

Thế là sáng chủ nhật, trời xanh mây trắng nắng vàng, Tần Xán vẫn có mặt tại cửa khu vui chơi.

“Tốt lắm! Rất có tinh thần! Cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi!”

Hác Thất Nguyệt chống nạnh đứng ở công viên, hài lòng gật đầu: “Giờ dỏng tai tên nghe em nói quy tắc đây.”

Tần Xán nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu được sao con bé này sống chết kéo mình với Hác Ngũ Chu đi rồi.

Ngoài trang thiết bị vui chơi cơ bản, công viên này còn có rất nhiều hoạt động giải trí nhỏ như đập chuột, ném bóng rổ, ném vòng các kiểu.

Hác Thất Nguyệt thích hoạt động collab giữa công viên trò chơi và một nhãn hàng IP đồ chơi nọ, cách hút máu rất đặc biệt, cần phải thắng các trò chơi nhỏ khác nhau để tích luỹ con dấu trò chơi, khi đủ số lượng con dấu thì mới có thể đổi lấy phần quà collab giới hạn tại quầy đổi thưởng ở cửa ra.

Cho nên vòng tới vòng lui, Tần Xán mới hiểu ra mình bị con nhỏ này xem như thành phần nhân công miễn phí.

“Quý bà bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

Tần Xán không sao hiểu được: “Cái việc thu thập con dấu chỉ là lừa em tiêu tiền thôi, như cái động không đáy ấy, bắt đầu một cái là không dừng lại được đâu, chắc em cũng hiểu mà ha?”

Hác Ngũ Chu lạnh lùng nói: “Nó hiểu quá ấy chứ, nhưng đồ càng khó lấy nó càng phấn khích.”

Hác Thất Nguyệt chặp ngón tay trỏ vào nhau: “Ôi nào nào đừng chửi nữa mà, ngân sách em tầm 50 pounds thôi, nhiều em không trả nổi, em muốn lấy một cái móc khoá giới hạn nhỏ xíu à, em xem rồi, 20 con dấu là đủ đổi rồi!”

Cô chỉ vào cột giải thưởng trên tờ thu thập con dấu: “Xem nè, đây là IP gấu bông hot nhất năm nay đó, trang web chính thức lúc nào cũng không có hàng, dịch vụ mua hộ toàn đôn giá gấp mấy lần, cái collab này là cơ hội hiếm đó!”

Tần Xán liếc nhìn, phát hiện cái gọi là “IP hot nhất” chẳng qua chỉ là một con chim cánh cụt nhỏ tròn vo, không thấy đặc biệt chỗ nào.

Mấy trăm tệ để mua một cái móc khoá cánh cụt, thiệt muốn lắc lắc cái não của Hác Thất Nguyệt: “Đây là đánh thuế IQ chứ đâu?”

Hác Thất Nguyệt không nghe vào đầu, đã bị quà làm hoa mắt rồi, Tần Xán cảm thấy con ngươi của cô đều biến thành hình cánh cụt rồi.

“Hehe.”

Cô bước đến trước một gian đập chuột có vẻ tích điểm được, dừng bước rồi cười ngu: “Vậy anh Tần cứ xem em như người nộp thuế đầu tiên ở London đi, tóm váy lại là, nhanh giúp em tích điểm đi nào!”

5 pounds một ván đập chuột, Tần Xán và Hác Ngũ Chu đứng một bên xem cô chơi.

Hác Thất Nguyệt đập đến mồ hôi đầy đầu, đạt được một điểm số trung bình, lấy được một con dấu đáng thương.

“Thế này thì Tết Công-gô mới lấy đủ 20 con dấu.”

Tần Xán day thái dương: “Thôi thế này đi, hai đứa cứ chơi, anh đi một vòng xung quanh, xem còn trò nào dễ lấy điểm không.”

Hác Thất Nguyệt vẫy tay với hắn: “Được đó anh Tần! Anh Tần đi đi! Ôi đúng là anh Tần yêu quý của em!”

Hác Ngũ Chu bên cạnh: “…”

Tần Xán hết cách, nhìn một vòng, thấy các trò chơi đặt ngày càng nhiều bẫy, các chủ gian thì đều cười như được mùa.

Cuối cùng hắn dừng bước trước một gian hàng.

Có rất nhiều cô gái đang đứng xung quanh gian này, líu lo nói gì đó, vừa giống xếp hàng mà vừa giống đứng xem.

Tần Xán đến gần nhìn, thấy đây là một gian bắn cung.

Cái biển nhỏ bên cạnh gian có ghi quy tắc tích điểm, vòng số 10 được 3 con dấu, vòng 9 tới 6 được 2 con dấu, vòng 5 tới 1 được 1 con dấu, trượt thì không được dấu.

Tuy gian hàng nhỏ, nhưng điểm số thì lại cho rộng rãi, cảm thấy nếu so với những trò chơi tích luỹ điểm có nhiều người chơi khác thì đây là một gian hàng có lương tâm rồi đó.

Bày bố của gian hàng cũng rất đáng yêu, bia bắn màu hồng ngọt ngào, mũi tên hình trái tim, có thể nói là rất thiếu nữ, Tần Xán đến gần hơn, thấy rất nhiều người đang quây trước gian hàng.

Tần Xán hỏi: “Xếp hàng ở đây ạ?”

Một cô gái trong đó trả lời: “Không phải đâu, chúng tôi chỉ đang đứng xem thôi.”

“Trước anh có người này thôi, anh đến xếp sau anh ấy là được.” Cô gái hướng dẫn Tần Xán, dừng lại một chốc, do dự nói, “Có điều anh ta… Ở đây cũng lâu rồi đấy, chắc anh phải đợi một lát đó.”

Không ít người đang đứng xem, Tần Xán đi theo hướng cô gái chỉ, liếc nhìn ra từ đám đông, lờ mờ thấy được một dáng người đàn ông đang bắn cung.

Người đó mặc áo gió, tuy không thấy chính diện, nhưng trạng thái trông thoải mái, khí chất phi phàm.

Tần Xán thấy dáng người này cứ quen quen làm sao, nhưng lại không nói được là chỗ nào.

Có điều người đứng xem quá đông, Tần Xán không xem được chính diện anh ta, cho nên không nghĩ gì nhiều, chỉ đứng xếp thành hàng.

Từ xa, Tần Xán thấy người đó cầm cung và tên, im lặng bình tĩnh giương tay, cắm tên vào, kéo dây.

Động tác trông vô cùng trơn tru, khi anh thả tay, mũi tên vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.

–Rồi anh ta cứ thế mà bắn trật mục tiêu.

Tần Xán: “Phì.”

Đúng vậy, là bắn trượt, tức là đến cạnh bia cũng không trúng.

Mũi tên này cong tới mức hoảng hồn, mà nhìn kỹ lại, Tần Xán mới phát hiện phía dưới bia có không ít mũi tên, ắt hẳn đây không phải là lần đầu tiên bắn trượt.

Người đứng xung quanh xem đều được giải trí, mấy cô gái trẻ che mồm cười trộm, nhưng lại không thể ngăn mình tiếp tục nhìn chằm chằm bóng lưng ấy.

Tần Xán cũng nhìn theo bóng lưng người này một lát, nhưng càng lúc càng thấy sai sai.

Khoan đã.

Cái khí chất này, cái dáng người này, cảm giác thân thuộc này…

Trong lòng Tần Xán bỗng dưng có một đáp án rất phi lý.

Tần Xán cố gắng đi qua dòng người dày đặc, chen vào thêm một chút, không ngừng đổi vị trí của mình, rốt cuộc cũng nhìn rõ được mặt người đó.

Hắn trố mắt nhìn.

Phỏng đoán của hắn thật sự được chứng thực.

Trong lòng rõ ràng đã có dự cảm, nhưng Tần Xán vẫn thấy vô cùng kinh ngạc, không chỉ vì Tạ Dĩ Tân hai ngày trước vừa nói “cuối tuần này có vài chuyện khá gấp cần xử lý” đang có mặt tại khu vui chơi trông không hề liên quan đến khí chất của anh, mà còn là bởi vì sau đó, Tạ Dĩ Tân nhìn bia ngắm trống trơn, thở dài một lát, lấy ví tiền trong áo gió, nhanh nhẹn rút ra một tờ tiền.

Quần chúng đứng xem không hẹn mà cùng hít sâu một hơi đầy căng thẳng.

Bởi vì trên mặt tờ tiền đó không phải 5 pounds, không phải 20 pounds, mà là tờ 50 pounds bình thường hiếm ai dùng.

Tần Xán nghe Tạ Dĩ Tân nói với chủ gian: “10 lượt nữa.”


Chời ơi cứu tui hiểu chỗ sinh học nó nói gì chết liền á mọi người

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤