CHƯƠNG HAI
Người tình cũ lâu ngày gặp lại thường sẽ làm gì?
Nếu là các cặp nam nữ thông thường, hẳn là sẽ ôm ấp khóc lóc tỉ tê kể nỗi nhớ thương. Đáng tiếc “Nhất Ngũ” đây là một đôi cẩu nam nam đã quen thói hống hách ngạo ngược dưới trần gian, có bị băm vằm họ cũng không thể nói ra mấy lời yêu đương sến súa, chứ đừng nói đến chuyện nước mắt đầm đìa —- Thật ra Ngô Lão Cẩu trước giờ đều cảm thấy Trương Khởi Sơn thuộc loại động vật máu lạnh không có tuyến lệ.
Nhưng tục ngữ lại có câu này rất là hay: “Tiểu biệt thắng tân hôn”. Lão Phật Gia tỏ ý không thích mấy vụ ôm ấp khóc lóc tỉ tê kể nỗi nhớ thương, hắn thích dùng ngôn ngữ cơ thể và hành động để thể hiện hơn.
Thế là trong vòng mấy ngày ở đây, đôi cẩu nam nam này fap rồi lại fap, qua đó đã thể hiện đầy đủ các loại chân lý như là “Đàn ông đều là động vật sống bằng nửa thân dưới” và “Tình là do làm mà ra” và “Tiểu biệt thắng tân hôn, đại biệt thì phát điên lên”.
Ngoài việc lăn ga giường thì Ngô Lão Cẩu còn tiện thể tìm hiểu tình trạng bên trong Chung Cực. Những chỗ mập mờ Trương Khởi Sơn không chịu nói rõ, y cũng đoán được bảy tám phần.
Cái gọi là “Chung Cực” chính là trường sinh.
Thật ra muốn được trường sinh cũng rất dễ dàng, chỉ cần bạn có thể trả cái giá của nó, chẳng hạn như Trương Khởi Sơn.
Con người Trương Khởi Sơn: cứng rắn, độc tài, chuyên chế, thứ mà hắn muốn thì nhất định phải có cho bằng được.
Nếu kiếp này hắn có thứ gì không đoạt được có thứ gì nuối tiếc thì đó chính là Ngô Lão Cẩu.
Chuyện “buông tay” nói thì dễ làm mới khó. Sở dĩ trước kia Trương Lão Phật Gia buông tay là vì hắn đã sớm tìm ra đối sách: đó là thỏa thuận với Chung Cực.
Sống không thể chung chạ, thì chết rồi mới ở bên nhau vậy.
Trương Khởi Sơn lấy cái giá mãi mãi bị nhốt sau cánh cửa Thanh Đồng để đổi lấy cơ thể quái vật không già không chết này cho hai người sau khi chết đi sống lại.
Đến nay, Ngô Lão Cẩu mới thực sự hiểu rõ mưu toan trong bụng Trương Khởi Sơn năm xưa. Y từng đè nén nỗi áy náy với người vợ già mà nghĩ trộm: rốt cuộc thứ gì đã khiến cho hai kẻ yêu nhau sâu sắc như bọn họ lâm vào tình cảnh “nửa đời không gặp” này. Y từng oán trách số phận trêu ngươi, nhưng lại không ngờ thứ mà người đàn ông kiên định dứt khoát này muốn lại không phải là “bên nhau trọn đời đến khi tóc bạc” như những người phàm trần khác theo đuổi, mà là mối dây dưa mãi mãi.
Cái chạm môi dịu dàng đã cắt ngang mạch suy nghĩ của y.
Ngô Lão Cẩu mở mắt ra, không nằm ngoài dự đoán là khuôn mặt mỉm cười của Trương Khởi Sơn. Đôi tay lớn còn đang vân vê nơi thắt lưng mình, lực độ không mạnh không nhẹ kia vừa đủ để xoa dịu cơn đau nhức.
“Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Trương Khởi Sơn hỏi y.
Ngô Lão Cẩu nghe vậy liền nhìn Trương Khởi Sơn với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Từ khi đến đây, Trương Khởi Sơn chưa từng để y bước ra khỏi căn phòng này, sao giờ lại tứ tế thế này?
Chắc không phải là hắn đã chán làm trên giường rồi nên muốn đổi địa điểm đấy chứ?
Dĩ nhiên là Trương Khởi Sơn đọc được ý nghĩ của Ngô Lão Cẩu, hắn cúi đầu cắn lên vành tai y một cách ám muội: “Ta không nghĩ vậy, nhưng nếu như cưng muốn…” Bàn tay hư hỏng đã trượt xuống phía dưới phần mông, ngắt một cái đầy khiêu khích: “Ta cũng không ngại.”
Ngô Lão Cẩu cũng chẳng thèm đôi co với tên mặt dày vô sỉ này, một phát đập văng móng vuốt xấu xa của hắn. Y cố chịu đựng cơn đau nhức đứng lên, sửa sang lại áo quần rồi bước về phía cửa lớn.
Trương Khởi Sơn lẳng lặng đi theo, có điều bên khóe miệng mang một nét cười thần bí.
Ngô Lão Cẩu là một người rất hay tò mò, nên dĩ nhiên là y đã từng tưởng tượng rất nhiều về việc Trương Khởi Linh và Trương gia trăm phương ngàn kế trông giữ cửa Thanh Đồng này. Nhưng y cũng là một người biết rõ cái quý giá của sinh mệnh và y hoàn toàn không ngờ rồi cũng có một ngày mình sẽ thực sự bước chân vào cái thế giới đó.
Mặc dù Ngô Lão Cẩu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai “con người” mặt trắng bệch không chút cảm xúc, đầu dài gấp đôi người bình thường, trông cứ như làm bằng giấy, thì y không khỏi giật thót người, sau đó bật ra một câu “Trương Khởi Sơn mau lấy móng lừa đen ra”. Đồng thời, dưới chân giẫm một cái, nhảy tọt ra sau. Tiếc là mấy ngày nay Cẩu Ngũ Gia bị người nào đó ấy ấy rồi ấy ấy, chân lưng đều chẳng còn miếng sức nào. Cú nhảy này đã kéo theo cơn đau nhức ở thắt lưng, làm cho tư thế bị lệch ngay lập tức. Và khi y sắp té như chó cạp phân thì vẫn là Trương Khởi Sơn bước đến đỡ lấy y.
“Đừng sợ, không sao.” Trương Khởi Sơn nhịn cười, nói: “Đây là âm binh, không làm hại ta đâu. Giờ ta cũng như bọn nó vậy.”
Đều là quái vật cả.
Ngô Lão Cẩu tức giận đập văng bàn tay trên người mình, rồi đứng thẳng người dậy, bước ra cửa đẩy hai tên âm binh kia ra. Đập vào mắt là căn nhà ngày xưa của Trương gia. Mỗi một nơi đều bày trí y như trong ký ức vậy. Điểm khác biệt duy nhất chính là làn khói mù cứ lởn vởn không tan trên không trung.
Ngô Lão Cẩu thảng thốt nhìn tất cả những thứ vừa quen vừa lạ này, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Trương Khởi Sơn: “Chung Cực vừa là vạn vật thường biến, Chung Cực vừa chẳng là gì cả.”
“Là sao?” Ngô Lão Cẩu tưởng hắn đang trêu mình.
Nhưng Trương Khởi Sơn không đùa tí nào. Hắn bước đến bên cạnh Ngô Lão Cẩu, thản nhiên nói: “Chung Cực có khả năng hiện thực hóa tưởng tượng của ta, nhưng suy cho cùng thì nó chỉ là một sự tồn tại hư vô không định. Nếu con người không có dục vọng thì cũng sẽ không có Chung Cực.”
Ngô Lão Cẩu nhớ đến chuyện xưa, không khỏi thổn thức, y hỏi: “Ông đưa tôi ra đây chỉ là để ngắm sân vườn nhà ông sao?”
“Không phải.” Trương Khởi Sơn nắm lấy tay của Ngô Lão Cẩu: “Theo sát, đừng lạc mất.”
Ngô Lão Cẩu “xì” một tiếng: “Ông mới đi lạc á!”
Trương Khởi Sơn kéo y về phía cửa sân, bước chân gấp rút nhưng giọng nói vẫn ung dung: “Ta chỉ nghe nói chó lạc chủ, làm gì có chủ lạc chó bao giờ.”
“Chủ cái beep!” Ngô Lão Cẩu không chút khách khí thụi hắn một cái.
Trương Khởi Sơn cười thầm một tiếng, không đáp.
Thực ra từ lâu Ngô Lão Cẩu đã quen với kiểu bông đùa của người đàn ông này nên không hề cảm thấy bị sỉ nhục thực sự, chỉ đớp lại như một phản xạ có điều kiện mà thôi.
Dọc đường Trương Khởi Sơn một mực giải thích cho y hiểu nguyên lý vật chất hóa trong Chung Cực. Sau giây lát, hai người đã ra khỏi sân, cảnh tượng trước mắt khiến Ngô Lão Cẩu kinh hãi.
Gió lạnh ùa về từng cơn đã đành. Rồi còn có những tên âm binh quân dung chỉnh tề, mặt mũi quái dị đứng trang nghiêm thành hàng, tư thế hùng dũng, oai phong biết bao. Đội quân kéo dài đến tận nơi xa, bên cạnh đó là sương mù đầy trời, không thấy ánh dương đâu.
Trương Khởi Sơn đẩy Ngô Lão Cẩu một cái. Y nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng ra cảnh quân doanh ở ngoại thành Trường Sa năm xưa.
Người đàn ông khoác trên người bộ quân y màu lục, chân xỏ đôi ủng quân đội đen nhánh, tấm áo choàng rộng phủ xuôi theo thắt lưng và cặp chân dài. Trong giây phút đôi mắt bị khuất dưới vành mũ ngẩng lên nhìn qua đây, Ngô Lão Cẩu cảm thấy Trương Khởi Sơn thật là đẹp con mẹ nó trai.
Hắn cất bước đi đến, những luồng ánh nắng rọi thẳng xuống đỉnh đầu khiến cho đôi quân ủng của hắn, chiếc huy chương của hắn, ánh lên thứ ánh sáng chói lọi. Nhưng lúc này… Ngô Lão Cẩu gãi đầu mấy cái. Để người này ở một nơi không có ánh sáng mặt trời lâu như vậy, y cảm thấy có lỗi với hắn.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Trương Khởi Sơn nhìn sắc mặt của Ngô Lão Cẩu là biết ngay người nọ lại đang suy nghĩ vớ vẩn, hắn thản nhiên nói: “Dù sao thì bây giờ cưng cũng phải ở đây với ta.”
Ngô Lão Cẩu nghĩ thấy cũng đúng, dù sao thì từ này y sẽ sống cùng hắn ở nơi mịt mù tăm tối này, dường như cũng không khó chấp nhận sự thật này.
“Đám âm binh này là sao?” Ngô Lão Cẩu nhìn ngó những tên âm binh xếp hàng ngay ngắn như đang thực hiện nghi thức duyệt binh, không khỏi tò mò hỏi.
“Cưng còn nhớ vụ đạo mộ ở Tứ Xuyên không?” Trương Khởi Sơn hỏi ngược lại.
Ngô Lão Cẩu gật đầu mấy cái.
Vụ đạo mộ đó không biết đã cướp đi sinh mạng bao nhiêu con của người. Cũng lần đó đã khiến Ngô Lão Cẩu nhìn thấu “thói đời nóng lạnh thất thường, lòng người hiểm ác khó đoán” mà bắt đầu tẩy trắng nhà họ Ngô.
“Ông không đến.” Ngô Lão Cẩn vốn chẳng muốn hùa theo vụ đó. Nếu người phát động không phải là Trương Khởi Sơn, có lẽ y đã “chạy được bao xa là chạy bao xa rồi”. Cuối cùng thì Trương Khởi Sơn không đến, người dẫn đầu là một người trẻ tuổi: “Cái thằng tên Khởi Linh kia chắc không phải là con ông đó chứ?”
Trương Khởi Sơn bật cười: “Cưng đề cao gia quá rồi, ta làm sao có được thằng con lớn như vậy?”
“Khởi Linh là tộc trưởng của gia tộc ta. Chỉ có tộc trưởng mới là Khởi Linh.” Trương Khởi Sơn giải thích: “Trương gia trước giờ chỉ kết hôn với người trong tộc. Nhưng ông nội ta lại lấy một phụ nữ ngoại tộc nên mới bị đuổi cổ ra ngoài. Còn các đời tộc trưởng của Trương gia đều phải đến trông giữ Chung Cực.” Hắn ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Khi tên Khởi Linh kia lên làm tộc trưởng, Trương gia đã sa sút lắm rồi, nó muốn tìm một thứ nên ta đã trao đổi điều kiện với nó. Ta cho người góp sức, nó đưa ta chìa khóa và cách vào Chung Cực.”
“Hóa ra ông và Trương Khởi Linh còn có mối quan hệ như thế, thảo nào ta luôn cảm thấy giữa hai người cứ mập mà mập mờ.” Ngô Lão Cẩu “hừ” một tiếng. Trương Khởi Sơn nhìn mà buồn cười, liền cúi người thơm trộm một cái lên môi y, nói: “Cái này đâu thể coi là quan hệ gì. Cún con bé bỏng của gia ghen rồi à?”
“Ai thèm ghen vì ông!” Ngô Lão Cẩu tức giận đáp lời, cố ý chuyển sang chủ đề khác: “Thành thật khai báo coi ngoài xem đám binh sĩ kia diễn tập, ông còn làm gì nữa?”
“Người hiểu gia chỉ có Cún Con Bé Bỏng.” Trương Khởi Sơn búng tay phát, một tấm gương bằng vàng bạc khắc vân Kỳ Lân bỗng dưng nổi lên trước mặt hai người. Tuy Ngô Lão Cẩu không được coi là chuyên gia nhưng ít nhiều gì cũng là một thợ khoét đất chuyên nghiệp. Y vừa nhìn đã biết món đồ chơi này chính là thứ mà người ta gọi là “thần khí”. Vành gương có khắc hai con Kỳ và Lân đối nhau, đạp lửa đốt gió, râu ria phất phơ. Bên mép là những hoa văn cuộn xoáy, số vàng bạc được khảm vào mảnh như lông tóc. Lúc này, trên mặt gương trơn nhẵn là một mảng hỗn độn, trắng xóa đến mức không nhìn rõ nội dung.
“Đây là thứ gì?”
“Một món đồ tốt có thể dùng để rình rập trần gian.” Khi nói đến từ “rình rập”, thần sắc Trương Khởi Sơn vẫn tự nhiên như thường.
“Thường ngày ông đã lấy thứ này làm ti vi để giết thời gian sao?” Ngô Lão Cẩu không nhịn được bật cười, không ngờ một người có tiếng tăm lẫy lừng như Trương Đại Phật Gia cũng phải sống cuộc sống “cả ngày coi ti vi” khi về già. Thực ra có cái này cũng không tệ, đúng lúc y đang nhớ mong đứa cháu nhỏ hồn nhiên vô tư của mình. Chẳng biết Tiểu Hoàn và thằng Ba không biết nặng nhẹ kia có kéo nó xuống vũng lầy này không nữa?
Ngô Lão Cẩu bỗng dưng nhớ ra chuyện gì, nheo mắt nhìn Trương Khởi Sơn đầy hoài nghi.
“Đúng vậy, hằng ngày ta chính là dùng nó để thưởng thức cảnh cưng tắm.” Trương Khởi Sơn thừa nhận mà mặt không biến sắc.
[CHÚ THÍCH]
Móng lừa đen: dùng để khắc chế cương thi, thường xuất hiện trong Đạo Mộ Bút Ký và Quỷ Thổi Đèn nhưng thực hư thế nào thì đến nay vẫn chưa rõ.
một người không có dục vong thì không thấy được chung cực,vậy khởi linh chỉ có dục vong duy nhất là được cả ngày ngồi ngẩn ra thì phải làm sao?nếu nó được gọi là dục vọng. Khỏi linh là con trưởng tộc đời trước mà khởi sơn gọi là ông thì khỏi linh con nhiều tuổi hơn cả khởi sơn ha? đúng là tuổi phải 3 con số.
thank bạn dịch bộ đồng nhân này
LikeLiked by 1 person