Động cơ giết người 40-42

Làm một quả giờ thiêng cho đúng phong cách

Các cô gái đọc thấy chỗ nào QT nhớ báo để tui nghĩ cách =)))

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 40

 

“Tôi đồng ý.”

 

Hàu được dọn lên. Hắn dùng dao cắt miếng thịt hàu vàng rộm ra, chấm với chút tương trắng rồi đưa vào miệng.

 

“Có điều động cơ giết người của tôi chỉ là suy luận một chiều của cậu.”  -Hắn nói: “Tuy tôi hiểu rõ lập trường của cậu nhưng tôi vẫn rất tò mò tại sao cậu lại nghi ngờ tôi? Vì so với những hoạt động tiềm thức nhỏ đến mức không đáng kể của tôi, cậu không cảm thấy người nhà nạn nhân có đầy đủ lý do giết người hơn tôi sao?”

 

“Chính vì mức độ đáng nghi của anh thấp nhất nên tôi mới tập trung điều tra anh.” -Tôi nửa đùa nửa thật: “Trong các tiểu thuyết trinh thám, hung thủ luôn luôn là người không thể nào giết người nhất.”

 

Hắn ta bật cười: “Nhưng đây là hiện thực chứ không phải tiểu thuyết trinh thám.”

 

“Anh còn nhớ sáng nay anh có đề cập với tôi chuyện của Lý Nhiễm và Lý Tín Như không?”

 

“Với bệnh nghề nghiệp của một luật sư, tôi buộc lòng phải sửa lại những chỗ sai sự thật trong câu nói của cậu.” -Hắn nói: “Chuyện đó không phải do tôi đề cập mà do các cậu nhắc đến trước. Lúc ấy các cậu nói các cậu đã biết cả rồi. Thế thì những gì tôi nói chẳng qua là để xác minh cho những gì mà các cậu biết, đúng không?”

 

“Nhưng những gì anh nói có sự chênh lệch với sự thật mà chúng tôi biết được.”

 

“Ồ?” -Hắn ta bày ra vẻ mặt rất hứng thú.

 

“Anh nói với chúng tôi rằng Lý Nhiễm là tình nhân của Lý Tín Như, họ có quan hệ thân mật, dẫn đến việc Lý Mai chạy về nhà ngoại. Nhưng theo như những gì chúng tôi biết được thì lý do mà Lý Mai tức giận bỏ về nhà ngoại là vì lúc đó Lý Tín Như đã cưỡng hiếp Lý Nhiễm.”

 

“Cưỡng hiếp…” -Hắn lặp lại từ này bằng một giọng điệu rất kỳ lạ: “Cậu nghe ai nói thế?”

 

“Chính Lý Nhiễm đã thừa nhận.”

 

“Hóa ra là thế. Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn.”

 

“Thế những gì Lý Nhiễm nói là thật sao?”

 

“Làm sao tôi biết được? Lúc đó tôi có ở hiện trường đâu.” -Hắn nói một cách gian xảo: “Xác minh xem có thật hay không chẳng phải là công việc của cảnh sát à?”

 

“Thế nên giữa anh và Lý Nhiễm chắc chắn có một bên đang nói dối.”

 

“Xem ra là thế rồi.”

 

“Câu hỏi tiếp theo là tại sao lại nói dối?” -Tôi nói: “Mục đích của bên nói dối chẳng qua là muốn lái dòng suy luận của cảnh sát sang một hướng lệch lạc hoặc sai lầm. Dường như chỉ có cách giải thích này thôi.”

 

“Tại sao cậu lại cho rằng kẻ nói dối là tôi?”

 

“Vì anh là luật sư. Luật sư đều là những cao thủ nói dối.” -Tôi nói một cách thẳng thắn: “Tôi thừa nhận là mình có thành kiến với luật sư.”

 

“Ừ, tôi hiểu rồi.”

 

“Hơn nữa, biểu hiện của anh cũng có chút kỳ lạ.”

 

“Vậy sao?”

 

“Theo lý mà nói, khi bạn thân bị giết hẳn là phải…”

 

Hắn nhìn tôi chăm chú.

 

Mỗi khi ánh mắt của hắn chiếu thẳng vào người tôi, tôi lại có chút cứng họng. Lưu Ly nói không sai. Hắn quả thật là một người đàn ông vô cùng quyến rũ. Giọng nói trầm mà ấm. Bờ vai rộng và bờ ngực với những đường nét duyên dáng được phác họa bởi bộ âu phục hảo hạng.

 

Tôi cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, liền nhấp vội một miếng rượu để chuyển dời sự chú ý của mình về với vụ án.

 

“Hẳn là phải thế nào?” -Hắn hỏi.

 

“Phải càng, càng… Dù sao thì không phải như anh bây giờ.”

 

Hắn uống rượu một cách đăm chiêu, rồi bỗng dưng hỏi tôi: “Cậu chắc chắn đã gặp những người vợ giết chồng hoặc những người chồng giết vợ? Trước khi chứng minh được họ là hung thủ, họ trông có đau buồn không? Họ không khóc lóc sao?  Họ không đấm ngực giậm chân sao? Sự bi thương và đau khổ mà họ thể hiện ra ngoài chẳng lẽ vẫn chưa đủ? Nhưng những thứ đó thì chứng minh được gì?”

 

“Đau buồn thì ai cũng giả vờ được. Chẳng nói lên được điều gì cả.” -Tôi tỏ ra tán thành.

 

Hắn ta nhún vai.

 

“Nói thế thì thật ra anh rất đau lòng ư?”

 

“Đúng là như thế.” -Hắn đáp và vẫn ăn sườn cừu như không có chuyện gì xảy ra.

 

 

Chương 41

 

Chỗ chúng tôi ăn cơm ở ngay đối diện tấm cửa kính sát đất sang trọng. Bây giờ đang lúc lên đèn rực rỡ, toàn bộ cảnh đêm của thành phố đều nằm gọn trong tầm mắt chúng tôi.

 

Cảnh đẹp lộng lẫy như thế khiến tôi không khỏi liên tưởng. Liệu có phải lúc còn sống Lý Tín Như cũng thường xuyên đến đây, cũng nhìn ngắm thứ cảnh sắc này, cũng ăn cơm, tươi cười với bạn thân y như vậy? Những gì họ nói lúc ấy chắc chắn là một chủ đề nhẹ nhàng vui tươi hơn. Lúc ấy dù thế nào đi chăng nữa y cũng không bao giờ ngờ đến sau này sẽ có một ngày ở ngay tại đây có hai người đang bàn luận về cái chết của y.

 

Lúc này chúng tôi đã ăn xong món chính, ăn xong tráng miệng, dạ dày đã được lấp đầy thức ăn. Trước mặt chúng tôi đều đặt một cốc cà phê. Trong tiếng dương cầm du dương, hương cà phê nồng đậm dịu dàng lan tỏa. Một sự khoan thai mang chút mệt mỏi bao phủ người tôi.

 

Chúng tôi đã im lặng trong thời gian rất dài.

 

Ở bên cạnh hắn tạo cho tôi một cảm giác rất thoải mái, rất dễ chịu. Có lúc tôi thực sự muốn quẳng hết chuyện điều tra sang một bên, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ lặng lẽ thưởng thức cảm giác tuyệt vời này.

 

“Cậu biết không? Thực ra cậu có chút giống cậu ấy.” -Hắn đột nhiên nói.

 

“Tôi? Giống ai?” -Tôi hỏi nhưng sau đó thì hiểu ra ngay: “Lý Tín Như?”

 

“Sườn mặt của các cậu, đường nét từ mũi xuống cằm…”

 

Tôi vô thức vuốt mũi một cái, cảm thấy có chút khó tin.

 

“Tất nhiên cũng không hoàn toàn giống nhau. Da cậu ấy trắng hơn, mắt cậu ấy đen hơn, với lại cậu ấy cũng lớn tuổi hơn, hai bên miệng đã xuất hiện rãnh Pháp Lệnh, nên trông càng lạnh lùng hơn. Còn cậu trông rất tình cảm.”

 

“Đừng đùa nữa.” -Tôi lầm bầm một câu.

 

Tôi thầm nghĩ tuy y là một anh chàng điển trai nhưng tôi không muốn có tướng đoản mệnh như vậy.

 

Cùng lúc đó, tôi có một cảm giác sai sai.

 

Tôi nhất thời không biết rốt cuộc đó là gì.

 

Lúc này, hắn đã dừng lại không nói nữa.

 

Dường như hắn đã nhận ra sự lỡ lời của mình. Thế là hắn bèn đưa tay gọi người phục vụ lại: “Cho tôi xin hóa đơn.”

 

Người phục vụ mang hóa đơn của bữa tối đến, còn lấy cả áo khoác cho hắn.

 

“Xin lỗi vì đã bắt cậu ăn món Tây với tôi. Mong là bữa cơm hôm nay cũng hợp khẩu vị của cậu.” -Hắn vừa mặc chiếc áo khoác nỉ màu đen vào vừa nói với tôi.

 

Tôi cảm thấy cách hắn nói chuyện quá dịu dàng, khiến tôi có chút không được tự nhiên.

 

“Làm gì có, tôi phải cảm ơn anh mới phải.” -Tôi nâng ly cảm ơn hắn: “Nếu lần điều tra nào cũng được xa xỉ như tối nay thì nghề cảnh sát trở thành một việc ngon việc lành rồi.”

 

Lúc rời khỏi, tôi lại gây ra một trò cười nhỏ.

 

Từ chỗ chúng tôi ngồi đến chính giữa nhà hàng có một bậc thềm nhỏ, vậy mà tôi lại không thấy. Dưới chân bước hụt một phát, suýt nữa là ngã rầm như ván cửa. Trình Minh kịp thời đưa tay kéo tôi lại. Vị vận động viên bóng rổ thời đại học này đã chứng tỏ cánh tay cường tráng và thần kinh vận động phản ứng nhanh nhạy của mình.

 

“Cẩn thận một chút.” -Hắn dịu dàng nói bên cạnh tôi.

 

Tôi ngoảnh đầu nhìn hắn ta một cái, cả mặt lập tức nóng bừng lên.

 

“Cảm ơn.” -Tôi nói một cách vô cùng bối rối.

 

Thang máy đi xuống trong sự im lặng.

 

Con số trên bảng hiển thị nhấp nháy thay đổi một cách chóng mặt. Tôi cảm thấy tim mình cũng đang đập rất nhanh, không cách nào bình tĩnh lại được. Hắn lặng lẽ đứng ngay bên cạnh tôi. Tôi không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Không gian kín nhỏ hẹp này quả thật khiến người ta nghẹt thở.

 

 

Chương 42

 

May mà rất nhanh chúng tôi đã đến tầng trệt.

 

Lúc ra ngoài cửa, một cơn gió lạnh ùa đến khiến tôi lập tức rùng mình. Hắn nhìn tôi một cái, nhưng chỉ vờ như không thấy.

 

Trái lại khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

“Xe tôi đậu ngay trong bãi đỗ xe bên dưới. Tôi chở cậu một chuyện nhé?” -Hắn đề nghị.

 

“Thế thì cảm ơn anh quá.”

 

“Không có chi.”

 

Xe hắn là một con Audi màu đen, lướt thoăn thoắt như một con cá đang bơi rồi dừng lại ở trước mặt tôi.

 

Ngón tay lạnh buốt của tôi mở cửa xe ra.

 

Trong xe rất ấm. Hắn đã bật máy sưởi. Nhưng tôi không thể kiểm soát cơn run rẩy ở ngón tay. Tôi thậm chí nghe thấy tiếng tim mình đập, tôi thực sự rất lo là hắn cũng nghe thấy.

 

“Địa chỉ của cậu…”

 

Tôi đọc địa chỉ nhà mình ra.

 

“Tôi muốn đính chính một chuyện với cậu.” -Hắn vừa mở cửa xe vừa nói.

 

“Chuyện gì?” -Tôi hỏi mà lòng rối bời.

 

“Chẳng phải ban nãy cậu đã nói luật sư đều là các cao thủ nói dối sao? Tôi không đồng ý với điều này.” -Hắn nói: “Luật sư trái lại là nhóm người nói dối dở nhất. Những gì chúng tôi làm chẳng qua chỉ là tận dụng sự thật một cách khéo léo.”

 

Sự thực là một thứ có thể tha hồ cắt lát, tha hồ lấy xài như một ổ bánh sao? Sự thật phiến diện thì khác nói dối là bao?

 

Nhưng bây giờ tôi không muốn tranh luận với hắn.

 

Tôi chỉ đáp đại một câu: “Thế à?”

 

“Hơn nữa đối với những suy luận mà cậu vừa đề cập, tôi có một bằng chứng có thể phủ định hoàn toàn.”

 

“Bằng chứng gì?”

 

“Bằng chứng ngoại phạm.”

 

“Bằng chứng ngoại phạm?”

 

“Đêm Lý Tín Như bị hại, tôi có bằng chứng chứng minh mình không có mặt ở hiện trường vụ án.” -Hắn mỉm cười nói: “Suốt đêm đó tôi ngồi uống rượu bên quầy bar của một disco, sau đó còn bị say nữa. Phục vụ ở đó đều quen biết tôi, họ có thể làm chứng cho tôi. Hơn nữa tôi còn giữ vé vào vào cổng và hóa đơn thanh toán của đêm hôm đó, vì chi tiêu giải trí được giảm thuế.”

 

“Quán nào?”

 

Hắn đọc một cái tên. Đó là một disco rất lớn, rất nổi tiếng. Chỗ đó thuộc dạng chốn chi tiêu cao cấp, nghe bảo rất được các tiểu tư sản và các yuppie ưa chuộng.

 

Tôi không lên tiếng.

 

“Nếu cậu có hứng thú, mai tôi có thể đi với cậu.” -Hắn nói.

 

Tôi ngoảnh mặt ngắm nhìn cảnh đêm chớp nhoáng ngoài cửa sổ. Một lát sau, tôi mở miệng hỏi một cách khó nhọc: “Tối qua anh ở đâu?”

 

“Sao thế? Tối qua lại có án mạng à?”

 

Tôi không nhìn vào mặt hắn nên cũng không biết câu nói này rốt cuộc là kinh ngạc hay là bông đùa.

 

“Tối qua anh ở đâu?” -Tôi lặp lại lần nữa.

 

“Chính là đây rồi.”

 

“Cái gì?”

 

Xe hắn dừng lại: “Nhà của cậu, chính là địa chỉ này phải không?”

 

Bấy giờ tôi mới chợt nhận ra xe đã đậu ngay dưới nhà tôi. Tôi đến nơi rồi.

 

“Vậy mai gặp nhé.”

 

Tôi xuống xe, nhìn hắn ngồi trong xe khẽ vẫy tay với tôi. Sau đó, con Audi đen quay đầu xe một cách êm ái và biến mất trong màu đen tối tăm.

 

Tôi đứng thừ người dưới ánh đèn đường một lúc, cuối cùng cũng chậm rãi quay người lại, đi lên lầu.

 

Bước vào nhà, bật đèn lên, tất cả vẫn y như cũ. Dép lê vứt bừa bãi trước cửa. Chỗ cơm hộp đã ăn xong và tờ báo cũ đã xem hết vứt lung tung trên bàn. Chiếc quần jeans bẩn vắt nghiêng trên thành ghế. Trên ghế đang trưng bày một đôi vớ bị thủng lỗ. Đệm giường ngổn ngang một đống trên chiếc giường đôi chật hẹp.

 

Tôi như bỗng dưng trở về thế giới hiện thực.

 

Tôi bước qua đó, ngả người xuống giường. Giường cũng lạnh tanh, chỉ có những dấu vết bừa bộn chưa được dọn dẹp trên đó còn sót lại chút dư âm của cơn ái ân kích động lòng người đêm qua.

 

Tôi nhắm mắt nằm trên giường, trong lòng cực kỳ rối bời.

 

“Cẩn thận một chút.”

 

Trong đầu không ngừng hiện lên câu nói đó.

 

Người đã đỡ tôi ở quán bar, người đã cùng tôi về nhà và cái người đêm qua.

 

Rốt cuộc có phải là hắn không? Có phải là hắn không?

 

4 thoughts on “Động cơ giết người 40-42

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤