Động cơ giết người 25-27

Đã comeback sau mùa lễ

Bà con nghỉ lễ có vui không?

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 25

 

“Người phụ nữ đó tên gì?”

 

Hắn thoáng ngập ngừng: “Tôi cũng không quá rõ.”

 

“Người mà anh nói là Lý Nhiễm đúng không?” -Tôi nói một cách bình tĩnh.

 

Sự kinh ngạc một lần nữa lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn ta.

 

“Chúng tôi đã biết cả rồi.” -Lưu Ly nói.

 

Thực ra chúng tôi chẳng biết gì cả.

 

“Vì đó là em vợ của cậu ấy… nên vẫn luôn là một chuyện rất bí mật… Nếu không phải hai người nhắc đến trước, tôi cũng chẳng định nói đâu. Vì chuyện này mà cậu ấy và vợ đã cãi nhau rất dữ dội.”

 

“Tôi không hiểu. Nếu Lý Tín Như hoàn toàn không yêu vợ anh ta thì tại sao không ly hôn cho rồi?”

 

“Lý Tín Như và Lý Mai kết hôn là do mẹ cậu ấy chọn con dâu. Thế nên lúc mẹ cậu ấy còn sống, cậu ấy hoàn toàn không dám nhắc đến hai chữ ly hôn. Nhưng sau khi mẹ qua đời, cậu ấy có nhắc qua một lần. Chính là lần của Lý Nhiễm. Nhưng vợ cậu ấy đã chạy về nhà ngoại, còn uống thuốc an thần tự tử nữa, may mà đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời. Ông bố làm công nhân sắt thép của cô ta suýt nữa thì dùng ống thép mà xưởng họ sản xuất đâm chết Lý Tín Như.  Họ hàng nhà Lý Mai rất đông, tất cả đều căm phẫn trào dâng. Khoảng thời gian đó, Lý Tín Như đến nhà còn không dám về, sợ bị đám họ hàng núp ở trước cửa nhà họ tẫn cho một trận. Cậu ấy đã đến nhà tôi ở vài ngày, nên tôi mới biết chuyện này.”

 

Hóa ra phía sau còn có một câu chuyện đặc sắc như vậy.

 

“Sau đó Lý Tín Như mua cho nhà Lý Mai một căn hộ, rồi lại cam đoan là sau này sẽ không gặp Lý Nhiễm nữa, như thế mọi chuyện mới tạm lắng xuống. Lý Mai đã nói với Lý Tín Như là nếu cậu ấy dám đòi ly hôn nữa thì sẽ liều mạng sống  chết với cậu ấy.” -Trần Minh lắc đầu mấy cái: “Bình thường Lý Tín Như rất dứt khoát trong công việc, nhưng khi chuyện xảy ra với mình thì lại bắt đầu do dự không quyết. Lần đó đã cho cậu ấy một bài học. Sau này cậu ấy mới bắt đầu đối xử tệ bạc với vợ mình, cậu ấy vốn mong Lý Mai có thể tự đưa ra yêu cầu li hôn với cậu ấy.”

 

Ai ngờ Lý Mai nhất quyết không li, mà nhây với anh ta đến chết.

 

Suy nghĩ của phụ nữ đôi khi khiến người ta không thể hiểu nổi. Chị ta có thể cầm chân được gì của Lý Tín Như? Lý Tín Như vẫn hái hoa bắt bướm, không chút lỡ làng. Thứ mà chị ta cầm chân chẳng qua chỉ là thanh xuân của mình và sự đau khổ của cả hai mà thôi.

 

Sau khi điều tra kết thúc, luật sư Trình đích thân đưa chúng tôi ra thang máy.

 

Tôi để lại cho hắn số điện thoại của văn phòng và số máy pager của tôi, để tiện cho hắn có thể gọi cho tôi khi nhớ ra điều gì.

 

Hắn cũng cho chúng tôi danh thiếp của hắn.

 

Thang máy đã đến.

 

Hắn cứ mãi nhìn theo chúng tôi bước vào, cửa thang máy đóng lại. Tôi cảm thấy ánh mắt của hắn như một chiếc mạng nhện bao lấy chúng tôi.

 

“Anh luật sư Trình đó đẹp trai thật!” -Vừa lên xe, Lưu Ly đã cầm danh thiếp của hắn ta rú lên.

 

“Vậy sao?”

 

“Anh ta không phải dạng đàn ông xinh đẹp như Lý Tín Như, nhưng vô cùng quyến rũ, anh ta quyến rũ thật.”

 

“Sao tôi không thấy thế?”

 

“Cậu thì hiểu gì chứ? Đánh giá phụ nữ có đẹp hay không là do đàn ông định đoạt, còn đánh giá đàn ông thì phải do phụ nữ định đoạt. Giữa những người cùng giới với nhau tuyệt nhiên không có quan điểm thẩm mỹ chính xác.”

 

Tôi mỉm cười.

 

“Không biết anh ta kết hôn chưa nữa.” -Lưu Ly lật đi lật lại tấm danh thiếp của hắn ta xem.

 

“Bé con rung động rồi.” -Tôi lẩm bẩm.

 

“Trần Tử Ngư, tôi đã nói không biết lúc nào, không biết ở đâu, tình yêu sẽ ập tới theo cách mà bạn ít ngờ nhất.” -Hai mắt Lưu Ly phát sáng lấp lánh: “Lần này, hình như tôi đã nghe thấy nó đến rồi.”

 

“Ai đến cơ?”

 

“Tình yêu đấy. Ngốc thật!” -Nàng bị tôi chọc cho nổi đóa: “Thảo nào cậu không tìm được bạn gái, chậm hiểu thế!”

 

Tôi không nhịn được bật cười, vừa cười mà vừa đau mông.

 

 

Chương 26

 

Lúc ở trên xe tôi có nói với Lưu Ly rằng: “Hôm nay dù thế nào tôi cũng phải gặp Lý Nhiễm một lần cho biết.”

 

Khi ấy, chúng tôi đã ăn xong cơm trong đồn, đọc xong báo, chơi xong poker, chém xong gió. Đừng nói là một vụ án mạng bé tí, cho dù trời sập cũng không thể ngăn chúng tôi tận hưởng thời gian nghỉ trưa của mình.

 

Trưa hôm nay lúc chơi poker tôi lại thắng được một số tiền nhỏ, đành xem đó là tiền tăng ca mà tôi tự trả cho mình.

 

“Rõ chán.” -Gã-to-xác-Tôn-Cương nói với tôi: “Sau này mấy cuộc thi poker nghiệp dư thế này thì ông anh đây đừng tham gia nữa. Hoàn toàn chẳng cùng đẳng cấp gì cả.”

 

“Đừng tiếc tiền chứ lão Tôn.” -Tôi ngậm xéo mẩu thuốc,  nói một cách thành khẩn: “Nhìn bề mặt thì đúng là anh có tổn thất một chút nhưng trên thực tế thì anh đã lời rồi. Không so chiêu với loại cao thủ như tôi thì đến kiếp nào mới nâng cao được trình độ đánh bài xúi quẩy của anh?

 

“Được rồi được rồi. Bọn tao tự chấp nhận tụt hậu.” -Tưởng Mập vừa rửa bài vừa cười nói: “Mày cứ để mặc cho mấy đứa tay ngang như bọn tao tự sinh tự diệt đi, vẫn đỡ hơn trưa nào cũng cống nạp cho thằng nhãi như mày nhiều.”

 

“Thái độ gì thế này?” -Tôi nói: “Chẳng phải có câu “ngã ở đâu, bò dậy ở đó” sao? Tao đang cho mọi người một cơ hội để bò dậy đó!”

 

Tiền Mặt Rỗ cười hì hì nói: “Ranh con mày đừng ngông, bài lần này của ông đủ cho mày một vố đau!”

 

Lại đánh thêm vài ván, cửa phòng nghỉ bỗng dưng mở ra.

 

Lưu Ly xuất hiện ngoài cửa. Lúc đầu nàng bị sặc bởi đống khói lượn lờ đầy nhà, ho khan vài tiếng, sau đó cất giọng vang dội gào lên với tôi: “Trần Tử Ngư, hôm nay cậu có đi điều tra không đấy? Qua thời gian làm việc lâu rồi nhé, tôi đã đợi cậu trên xe hết mười phút rồi! Cậu còn trốn trong đây đánh bài!”

 

“Đến ngay đến ngay!” -Tôi thu bài trên tay lại, đứng dậy: “Được rồi các bạn trẻ, bài chỉ đạo hôm nay chỉ đánh đến đây! Mai chúng ta luyện tiếp nhé.”

 

“Này! Này!” -Tưởng Mập kéo góc áo tôi: “Mày vừa thắng tiền là muốn chạy à!”

 

“Xem kìa xem kìa xem kìa, ban nãy còn đuổi tao đi, giờ lại không nỡ cho tao đi rồi chứ gì?” -Tôi cười hì hì sửa sang lại cảnh phục, cài thắt lưng lại: “Bỏ ra bỏ ra, đến giờ làm việc rồi, lôi lôi kéo kéo ra cái thể thống gì chứ.”

 

Họ cũng chẳng còn cách gì khác, ai nấy xoa mặt lia lịa, ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai đứng dậy.

 

“Hôm nay cậu lại thắng được bao nhiêu?” -Lưu Ly đi theo phía sau hỏi tôi.

 

“Không nhiều, gần trăm tệ.” -Tôi đội mũ lên đầu, bước ra ngoài: “Còn chưa đủ cho tôi mua một cây thuốc.”

 

“Một tháng cậu hút bao nhiêu cây thuốc thế?”

 

“Ba cây, bốn cây, chắc cỡ đó.”

 

“Nhiều thế?” -Lưu Ly nói: “Hút ít thôi, Trần Tử Ngư, không tốt cho sức khỏe đâu.”

 

“Chu choa!” -Tôi đột nhiên đứng lại, quay sang mỉm cười nhìn nàng: “Xót tôi à?”

 

“Dẹp cậu đi!” -Nàng vỗ vai tôi một cái: “Được voi đòi tiên. Cậu cứ hút đi, tôi có phải mẹ cậu đâu, ai thèm quản cậu chứ.”

 

“Chính vì cô không phải mẹ tôi nên tôi mới đặc biệt muốn cô quản thúc tôi đó.” -Tôi cười nói.

 

Sau khi lên xe, tôi nói với nàng: “Hôm nay dù thế nào tôi cũng phải gặp Lý Nhiễm một lần cho biết.”

 

“Đúng là phải gặp cô ta.” -Lưu Ly nói.

 

Sau một lát, nàng lại nói: “Chuyện này đúng là đã để cậu nói trúng, giữa Lý Tín Như và Lý Nhiễm quả nhiên có cả một câu chuyện.”

 

Tôi mỉm cười, không nói.

 

“Này, sao cậu lại đoán ra thế?”

 

“Chuyện này mà cần phải đoán à? Là đàn ông thì đều nghĩ ra được.”

 

“Vậy sao?”

 

“Nói thế này đi. Nếu tôi và cô kết hôn, đã qua hiểm họa bảy năm, chúng ta đã kết hôn được chín mười năm rồi, lúc ấy ngứa ngáy đến mức không thể nào ngứa ngáy hơn nữa. Bấy giờ cô có một con em thanh xuân mơn mởn vừa qua tuổi thành niên xuất hiện ở trước mặt tôi, có lẽ tôi cũng sẽ dùng đủ trăm phương ngàn kế…” -Tôi bị Lưu Ly tẫn cho không nói tiếp được nữa.

 

 

Chương 27

 

“Tôi chỉ tưởng tượng thôi mà, tưởng tượng cũng không được sao?”  -Tôi biện luận nói: “Còn chưa biến nó thành hành động mà…”

 

Nàng đánh dữ dội hơn.

 

“Ê! Đừng đánh đừng đánh! Sắp nội thương rồi này! Ê, tôi không cầm được tay lái, sắp xảy ra tai nạn rồi!”

 

Bấy giờ tôi nhìn thấy bên vệ đường có một tiệm thuốc nhỏ vụt hiện lên rồi lại biến mất. Tôi lập tức tấp xe vào.

 

Tôi mở cửa, bước xuống xe.

 

“Này, cậu đi đâu thế?” -Lưu Ly ngồi trên xe gào lên với tôi.

 

Tôi quay đầu lại, trưng ra một bộ dạng đau khổ kinh khủng: “Cô đánh tôi bị thương rồi, tôi phải đi mua viên giảm đau uống.”

 

Lưu Ly bật cười.

 

Tôi nhanh chóng bước vào trong nhà thuốc, một người đàn ông trung niên trông có vẻ “bám bụi” đang ngồi đọc báo sau một quầy thuốc bám bụi. Tôi bước vào, ông ta đến đầu cũng không thèm ngước lấy một cái.

 

“Này, có thuốc trị trĩ không?” -Tôi hạ thấp giọng hỏi. Thực ra chỗ này vốn chẳng có ai khác, nhưng tôi vẫn có chút tật giật mình.

 

“Dạng nhét hay dạng bôi?” -Người đàn ông nọ vẫn không ngẩng đầu.

 

Có cả sự khác biệt này à?

 

Tôi thoáng ngẩn người: “Ưm… dạng, dạng bôi đi, chắc là.”

 

Bấy giờ ông ta mới bỏ báo xuống, chậm rãi mở một ngăn kéo nhỏ ra, lấy một chiếc hộp giấy nhỏ hình chữ nhật bám đầy bụi ra đặt lên quầy kính.

 

“Bảy tệ rưỡi.” -Ông ta nói.

 

Đợi tôi trả tiền xong, đầu của ông ta lại vùi vào trong tờ báo.

 

“Chỗ các anh có nhà vệ sinh không?” -Tôi hỏi.

 

Ông ta vẫn không ngước đầu, chỉ uể oải nhấc một bàn tay lên, chỉ về phía bên đó. Tôi lập tức đi về hướng ấy.

 

Lúc bước từ trong nhà vệ sinh ra, tâm trạng của tôi đã thoải mái hơn rất nhiều.

 

Thứ thuốc mỡ bám bụi trông vô cùng khả nghi của tiệm thuốc rách nát bám bụi này cũng có chút tác dụng đấy chứ. Tôi lập tức cảm thấy đỡ hơn nhiều.

 

Số tiền mà người đàn ông đêm qua để lại vẫn đang nằm trong túi tôi. Tên đó chẳng những đã hạ nhục nhân cách của tôi một cách trầm trọng, mà còn mạnh bạo tàn phá thể xác của tôi. Tôi vừa nghĩ đến hắn ta là lửa giận bùng cháy, sau khi bùng cháy thì lại cảm thấy có chút run rẩy.

 

Nếu tối nay để tôi nhận ra hắn ta, tôi chắc chắn sẽ ném lại số tiền này vào mặt hắn. Nhưng sau khi ném vào mặt hắn thì sẽ làm gì? Tôi vẫn chưa nghĩ ra. Thực tế là tôi chỉ cần tưởng tượng sơ sơ về những chuyện có thể xảy ra sau đó là thấy toàn thân tê dại.

 

“Cậu đã đi mua thuốc thật à?” -Lưu Ly nhìn tôi bước đến, hỏi: “Chỗ nào không khỏe?”

 

“Không có gì.” -Tôi lên xe, khởi động động cơ: “Có chút đau răng.”

 

“Bệnh đó thì uống thuốc gì được?” -Lưu Ly nói: “Cậu chưa nghe đau răng không phải bệnh bao giờ à?”

 

“Người của tiệm thuốc đó cũng nói thế, nên tôi không mua nữa.”

 

Tôi chuyển chủ đề sang chuyện khác: “Nói thật thì Lưu Ly, tôi phát hiện bây giờ cô thực sự rất quan tâm đến tôi, tôi cảm động lắm, thật đấy.”

 

“Cậu đừng cảm động, tôi chỉ hỏi vu vơ thôi.”

 

“Tôi biết ngoài miệng thì cô không thừa nhận, nhưng trong lòng tốt với tôi.”

 

“Này, cậu đừng hiểu lầm, tôi ứ có nhé!”

 

“Lưu Ly, cô khỏi phải nói nữa, tôi hiểu cả mà. Thích tôi thì cứ nói ra, đừng tự ti, đừng lo không xứng với tôi, tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng về cô.”

 

“Chịu hết nổi rồi, cậu bớt tự mình đa tình đi.”

 

 

Sự chú ý của con gái rất dễ bị chuyển hướng.

 

4 thoughts on “Động cơ giết người 25-27

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤