Động cơ giết người 13-15

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 13

 

Ngày hôm sau, tôi thức dậy thật sớm để sắp xếp đống tư liệu đã điều tra được hôm qua. Đúng lúc đang in trang tư liệu cuối cùng thì sếp cất những bước chân không nhanh không chậm vào phòng làm việc.

 

Nhìn thấy tôi, lão rất bất ngờ và cũng rất hài lòng.

 

“Tiểu Trần, tích cực thế!” -Lão gật cái đầu béo tròn, “Hình như vừa có thêm chút chí tiến thủ của người trẻ tuổi! Thế mới phải chứ! Hôm qua tôi vừa nói chuyện điện thoại với bố cậu…”

 

Tôi không đợi lão nói hết đã mở miệng nói: “Thưa sếp, em đã hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình đấy nhé, sếp phải xin phí tăng ca cho em.”

 

Lão thất kinh: “Thanh niên trẻ sao có thể so đo từng tý với cơ quan như thế…”

 

Tôi vội ngắt lời lão: “Lưu Ly, cô đến rồi à?”

 

Lúc này, Lưu Ly bước vào văn phòng với chiếc áo bành tô màu đỏ.

 

Nàng nhìn thấy tôi cũng bộc lộ sự kinh ngạc: “Í, hôm nay cậu sớm thế?”

 

“Phá án phải tranh thủ từng giây từng phút chứ!” -Tôi cầm mũ đội lên đầu, “Đi! Hôm nay chúng ta đi điều tra ở văn phòng luật sư của nạn nhân khi còn sống.”

 

“Được!” Nàng cất túi xách vào trong tủ mình.

 

“Mau thay cảnh phục đi.”

 

“Không cần, tôi sẽ đi như thế này.”

 

“Như thế này?”

 

Lưu Ly nháy mắt với tôi một cái và tôi đã hiểu.

 

Trong văng phòng luật sư đó, nói không chừng vẫn còn những vị luật sư độc thân vừa trẻ tuổi vừa thành đạt như Lý Tín Như. Cô nàng Lưu Ly xinh đẹp sao có thể xuất hiện trước mặt bọn họ với bộ cảnh phục khô khan cứng nhắc?

 

Lão già gào lên phía sau lưng chúng tôi: “Đồng chí Hứa Lưu Ly! Thay cảnh phục rồi đi! Thay…”

 

Lưu Ly kéo tay áo của tôi mấy cái, chúng tôi tăng nhanh bước chân.

 

Đi xa lắm rồi vẫn nghe thấy tiếng thở dốc phì phò của lão: “… Thật chẳng ra làm sao! Thật chẳng ra làm sao!…”

 

Kết quả điều tra ở văn phòng luật sư có sự chênh lệch với những gì mà Lý Mai và người nhà chị ta nói.

 

Theo như Lý Mai nói thì Lý Tín Như rất đông bạn bè, thường hay uống rượu chơi bời với nhau. Nhưng lạ lùng thay, mỗi một người trong văn phòng luật sư khi nhắc đến Lý Tín Như đều bộc lộ vẻ mặt rất kỳ lạ. Rất khó để nói cho rõ thần sắc của những người đàn ông đó là đố kị? Ngưỡng mộ? Chán ghét? Hả hê? Hay thứ gì khác?

 

“Anh ta là một người lập dị.” -Một trong số đó nói với tôi: “Lúc làm việc thì vô cùng liều mạng, để chiến thắng có thể bất chấp thủ đoạn. Anh ta có thể nói là kẻ duy nhất mà tôi từng gặp xứng đáng với từ lạnh lùng tàn nhẫn.”

 

Nhưng một người khác lại nói với tôi rằng: “Tên đó trăng hoa lắm. Tôi đoán sớm muộn gì cũng có ngày hắn chết trong tay đàn bà.”

 

“Ồ? Sao lại nói thế?”

 

“Hắn có quá nhiều đàn bà, vài cô còn là khách hàng của hắn nữa. Hắn hái hoa bắt bướm một cách rất công khai, hoàn toàn không sợ bị gia đình biết được. Vợ hắn hình như cũng chẳng quản nổi hắn. Có lần trong hộp đêm, tôi ngồi ngay bên cạnh hắn, nghe thấy hắn vừa ôm một người đàn bà khác vừa bắt điện thoại của vợ, hắn nói chuyện rất không khách sáo. Lúc đó tôi nghĩ có lẽ họ sắp ly hôn rồi. Nhưng hắn và vợ mãi vẫn không ly hôn, sau đó hình như lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc hắn làm việc thì hoàn toàn khác, tên đó lúc đi làm và lúc tan ca là hai người hoàn toàn khác nhau.”

 

 

Chương 14

 

“Chúng tôi từng đi uống với nhau hai lần, chỉ có thế thôi. Anh ta uống rất giỏi.”

 

“Tôi không biết rõ anh ta lắm. Chỉ biết anh ta rất mẫn cán, là một trong những trụ cột ở chỗ chúng tôi.”

 

“Anh ta là một cỗ máy làm việc.”

 

“Anh ta có chút cô lập. Dường như lúc nào cũng cố tình giữ khoảng cách nhất định với người khác… Nói sao nhỉ? Anh ta không phải là một người dễ gần.”

 

“Anh ta là một vị vua tàn bạo, tính tình rất đáng sợ.”

 

“Sao anhh biết?”

 

“Tôi từng thấy anh ta mắng té tát trợ lý công việc của mình, cứ như đang phát rồ vậy. Cô bé đó sợ đến mức không dám ngóc đầu lên. Tình trạng này đã xảy ra nhiều lần lắm rồi.”

 

Nghe có vẻ như các mối quan hệ của Lý Tín Như không được tốt lắm.

 

Cánh phụ nữ tuy không chĩa mũi nhọn vào anh ta như cánh đàn ông nhưng cách nói cũng na ná như nhau.

 

Nhưng có một điều mà các chị em đều thừa nhận. Đó là cho dù Lý Tín Như có hung dữ thế nào trong công việc thì ít nhất anh ta là một quân tử, thì ít nhất trong một trường làm việc anh ta là một quân tử. Anh ta chưa bao giờ trêu ghẹo các đồng nghiệp nữ trong văn phòng, đến nửa câu gợi ý mờ ám cũng chưa bao giờ xuất hiện.

 

Tất nhiên là tôi đã tập trung điều tra trợ lý của anh ta, cô Ngải.

 

Nhân viên bị sếp trút giận, ghi hận trong lòng rồi tiến hành trả thủ, chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.

 

Cô Ngải năm nay hai mươi bảy tuổi, mặt mày trông khá xinh đẹp. Sau khi tốt nghiệp học viện chính pháp đã đổi việc vài lần, cuối cùng mới ổn định ở văn phòng luật sư của Lý Tín Như.

 

“Tôi đã làm việc với anh ấy được ba năm rồi.” -Cô nói: “Thực ra mà nói thì anh ấy là ông chủ tốt nhất của tôi. Lúc tôi làm sai, đúng là anh có rầy la tôi thật, nhưng đôi khi anh cũng rất chu đáo, rất quan tâm đến tôi. Chẳng hạn như lúc bị bệnh, không cần tôi xin nghỉ phép, anh cũng sẽ cho tôi về nhà nghỉ ngơi. Còn có lần mẹ tôi làm phẫu thuật, anh đã cho tôi ba ngày nghỉ có lương để chăm sóc bà. Tất nhiên tôi biết, anh làm vậy chẳng qua là muốn nhân viên có thể tập trung hết sức trong lúc làm việc. Về mặt kinh tế, anh ấy rất hào phóng với những người dưới trướng mình, nhưng về mặt nghiệp vụ thì quả thật vô cùng nghiêm khắc. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn anh nhiều lắm. Những người như anh yêu cầu cao với người khác và tất nhiên là còn yêu cầu cao hơn nữa với chính bản thân mình. Anh ấy là một người rất khôn ngoan. Những kẻ có thể lợi dụng, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn để vỗ về người ta. Những lúc ấy anh sẽ bỗng dưng trở thành một người vô cùng đáng yêu. Anh ấy rất giỏi xã giao. Có thể lợi dụng người khác đến mức độ nào thì  như một chiếc máy ép anh ấy nhất định sẽ ép cạn người đó đến mức độ đấy. Nhưng điều khác biệt trong cách thức của anh là ở chỗ sau khi xong việc anh sẽ không một chân đá thẳng những người đã bị mình lợi dụng ra. Thế nên rất nhiều người cũng sẵn lòng để cho anh lợi dụng. Anh cũng có bạn bè trong viện kiểm sát và tòa án nên rất tiện lợi khi làm việc. Tất nhiên, anh cũng chỉ lợi dụng sự tham lam của những kẻ đó thôi. Chẳng phải xã hội này chính là như thế ư? Tại sao lại nói anh ấy là ông chủ tốt nhất của tôi? Chắc có lẽ vì anh là người sếp duy nhất chưa từng quấy rối tôi.”

 

Cô Ngải cười khổ: “Từ lúc tốt nghiệp đại học đến nay, tôi đã đổi việc vài lần, đều là những công việc kiểu trợ lý luật sư… Không phải vì tôi thích đi ăn máng khác, mà vì tôi không thể chịu đựng những ý đồ xấu xa của các sếp. Có sếp thì động tay động chân, có kẻ thì trêu ghẹo bằng lời, quá đáng nhất là có một lần, lúc còn trong giai đoạn thử việc… Lúc ấy có một cô gái khác cũng đang trong giai đoạn thử việc như tôi, nhưng cuối cùng cô ta ở lại, còn tôi rời đi. Tại sao ư? Nguyên nhân đơn giản đến nực cười. Trước đó, ông sếp dê xồm đã buông lời cho tôi, tôi và cô ả kia, ai vâng lời hơn thì người đó được việc. Tóm lại, tôi từ chức cũng là chuyện khó tránh khỏi. Một cô gái bươn chải trong xã hộ thật chẳng dễ dàng… Nhưng làm việc với luật sư Lý rất vui. Anh ấy việc công ra việc công, dặn dò gọn gàng rõ ràng, cũng không bao giờ nói lời ngon ngọt với các đồng nghiệp nữ. Tất nhiên, cũng có người chỉ trích anh ấy xem thường phụ nữ. Tôi không cảm thấy thế. Tất nhiên, tôi cũng nghe nói cuộc sống riêng tư của anh ấy rất trăng hoa, nhưng đấy là chuyện riêng của anh, không liên quan đến tôi.”

  

 

Chương 15

 

“Theo cô biết thì có ai đặc biệt thích gây khó dễ cho anh ta không?”

 

“Tôi nghĩ… chắc không có đâu… Xin lỗi, tôi thực sự không biết rõ cuộc sống của anh ấy cho lắm.”

 

“Hôm trước khi anh ta qua đời, anh ta có biểu hiệu gì đặc biệt không?”

 

“Không.”

 

“Mọi thứ đều như thường lệ?”

 

“Mọi thứ đều như thường lệ. Để tôi suy nghĩ… Hôm đó chúng tôi tan ca đúng giờ, anh ấy hẹn gặp lại tôi ngày mai rồi đi về trước.”

 

“Sau khi tan ca cô đã đi đâu?”

 

“Tôi đã về nhà.”

 

“Về thẳng nhà?”

 

“Đúng.”

 

“Bình thường Lý Tín  Như hay qua lại với ai hơn?” -Tôi đổi chủ đề.

 

“Ưm, trong văn phòng luật sư thì chắc chỉ có luật sư Trình là bạn thân của anh ấy.”

 

“Trình Minh?”

 

“Vâng.”

 

Tôi có nghe Lý Mai nhắc đến người này.

 

“Nghe bảo họ là bạn thời đại học?”

 

“Thế à? Chuyện này thì tôi không biết.” -Vẻ mặt của cô Ngải quả thật có chút bất ngờ, “Tôi chỉ biết luật sư Trình được luật sư Lý tiến cử đến đây làm việc.”

 

“Bình thường họ có hay đi với nhau không?”

 

Cô Ngải khẽ ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt cô xuất hiện sự lanh lợi và nghiêm túc của các cô gái khi hóng chuyện người khác.

 

“Nghe anh nói vậy thì hình như là có… nhưng bình thường chúng tôi thực sự không để ý lắm… Án kiện sở trưởng của hai người họ khác nhau, bình thường chắc cũng không giao lưu gì nhiều trong công việc. Nhưng hình như có vẻ rất thân với nhau. Phải rồi, hôm trước trong giờ nghỉ trưa, tôi tưởng văn phòng không còn ai nên cứ thế đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy luật sư Lý đang ngồi gọi điện thoại sau bàn làm việc. Anh nhìn thấy tôi liền bỏ điện thoại xuống, rồi anh nhìn tôi với vẻ mặt bực dọc, hình như bảo là tôi không nên bất ngờ đi vào mà không gõ cửa. Đây có được xem là chuyện đặc biệt không?

 

“Cô có biết anh ta gọi cho ai không?”

 

“Không.”

 

“Có khi nào là khách hàng không?”

 

“Cũng có thể. Tôi thực sự không biết.” -Cô Ngải nói: “Chuyện liên quan đến luật sư Lý, anh có thể hỏi luật sư Trình thử xem, anh ấy nhất định sẽ rõ hơn tôi.”

 

“Luật sư Trình, giờ anh ta có ở đây không?”

 

Cô kiểm tra lịch trình làm việc.

 

“Sáng nay anh ấy phải ra tòa, chưa về. Mời anh chị chiều hãy quay lại tìm anh ấy.”

 

“Cảm ơn cô.” -Sau đó chúng tôi chào tạm biệt cô.

 

Đi được vài bước, tôi quay lại hỏi cô: “Phải rồi, cô Ngải, có thể cho hỏi tối qua trong khoảng từ bốn đến năm giờ, cô đang ở đâu và làm gì không?”

 

Cô đáp: “Tất nhiên là tôi đang ngủ rồi. Tôi ở nhà. Cả gia đình đều có thể làm chứng cho tôi. Nhà chúng tôi rất nhỏ nên tôi vẫn luôn ngủ với em gái mình.”

 

“Chưa từng rời khỏi?”

 

“Tất nhiên.” -Mặt cô hơi đỏ lên. Tôi hiểu tâm trạng cô. Những câu hỏi khi bị người khác xem như nghi phạm khó tránh sẽ tạo cho người ta cảm giác tủi thân và phẫn nộ.

 

“Tôi hỏi như thế rất thất lễ nhưng mong cô có thể thông cảm.” -Tôi mỉm cười nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác, hỏi thế là để cho có lệ thôi, xin đừng để bụng.”

 

“Không sao.” -Cô cười gượng gạo: “Luật sư Lý là một người tốt, tôi cũng mong có thể sớm bắt được hung thủ đã giết hại anh ấy.”

 

“Đây là một người phụ nữ tự luyến.” -Sau khi chia tay với cô Ngải, Lưu Ly nói.

 

“Tại sao?”

 

“Chúng ta đến đây là để tìm hiểu về tình trạng của Lý Tín Như nhưng cô ta lại huyên thuyên mãi về mấy chuyện vớ vấn của mình rồi kể chuyện mình đã trải qua những trận quấy rối tình dục nào.”

 

“Có lẽ cô ta thực sự rất phiền não.”

 

“Cũng có lẽ là rất kiêu ngạo. Tôi hiểu rất rõ những phụ nữ như cô ta.” -Lưu Ly thản nhiên nở nụ cười, “Vì mỗi người phụ nữ đều rất tự luyến.”

 

6 thoughts on “Động cơ giết người 13-15

  1. Á hự :v Trình nào đây? có phải công của bé cảnh sát koooooooooo :v
    Chờ muốn mòn mỏi mà chưa có xuất hiện :v

    P.s: mỗi người phụ nữ đều rất tự luyến =)))))) cái này có vẻ đúng này =))))

    Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤