Động cơ giết người 1-3

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 01 

 

Lúc tôi bước vào văn phòng, Lưu Ly đang tô son trước gương. Đó là một món đồ chơi nhớp nháp bóng lưỡng. Nàng ngước cằm lên, nghiêng mặt tới lui để ngắm nghía môi mình. Lúc này trông nàng như vừa ăn xong một bữa tiệc mỡ heo mà quên chùi miệng. Nhưng nhìn vẻ mặt của Lưu Ly hiển nhiên là nàng rất hài lòng với bản thân mình.

 

“Cậu lại đến trễ nửa tiếng rồi Trần Tử Ngư.” -Nàng đặt chiếc gương trên tay xuống, ngoảnh lại nói với tôi: “Chẳng phải cậu vừa mới nghỉ phép ba ngày sao? Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm lại nhỉ? Sếp đã điểm danh xong từ lâu rồi, cậu mau đến chỗ ông ấy trình diện đi.”

 

Cố nén cơn nhức đầu do say rượu, tôi bước về phía phòng làm việc của sếp trong tiếng thở vắn than dài, dọc đường đi không quên hoài niệm về những ngày tháng tươi đẹp trước kia. Khi ấy, trong cục vẫn chưa phát động phong trào “vì dân phục vụ”, đi trễ về sớm là hiện tượng phổ biến thường gặp, cho dù thỉnh thoảng có bùng việc thì cũng chả có gì lớn lao cả. Quan trọng nhất là năng suất phá án. Chỉ cần phá được án thì chẳng ai quan tâm đến việc bạn đi làm lúc mấy giờ, tan ca lúc mấy giờ. Đối với những động vật sống về đêm như tôi mà nói, tất nhiên cuộc sống lúc đó tự do thoải mái hơn giờ nhiều. Nghĩ lại thì chẳng phải lúc trước tôi đã nhắm vào đặc quyền lười nhác này của biệt đội cảnh sát nên từ nhỏ mới lập chí phải trở thành một cảnh sát nhân dân hay sao? Bây giờ ngay cả trong cục chúng tôi cũng thiết lập hình tượng mới tác phong mới. Một cơ quan nhà nước đàng hoàng tử tế mà giờ đây cứ như cái công ty vậy. Đi làm phải điểm danh, tan ca phải quẹt thẻ, còn cái gì mà “mỉm cười khi phá án, mỉm cười khi phục vụ” nữa chứ, có thể thấy cái xã hội này đã suy đồi đến mức độ nào rồi.

 

Mang theo cả một bụng bất mãn, tôi gõ cửa phòng làm việc của sếp. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón cái tràng càm ràm như mưa xuân miên man sắp bắt đầu kia. Sếp của chúng tôi là một lão béo trên dưới năm mươi tuổi, đầu đã non nửa hói, mặt mũi quanh năm suốt tháng đều ửng hồng, trông như một ông già Noel hòa nhã dễ gần. Trước đây, ông từng là cấp dưới của bố tôi nên thường hay tự xem mình như chú ruột của tôi. Lúc chỉ có hai người chúng tôi, tôi và ông rất thân thiết với nhau. Cũng chính sự bao che bảo bọc của ông đã năm lần bảy lượt dung túng cho tác phong bất chính cùng với thái độ làm việc thiếu nghiêm chỉnh của tôi trong suốt bao nhiêu năm qua. Điều chết tiệt duy nhất là cách ông phê bình dạy dỗ tôi phần lớn đều là kiểu-đồng-chí, nói cách khác là ấm áp như ngày xuân. Tôi thực sự không chịu nổi cái kiểu lải nhải như Đường Tăng của ông. Giờ đây tôi thà thứ đang chờ đợi mình là những lời khiển trách như cuồng phong bão táp, cảm giác đó còn sảng khoái hơn.

 

May mắn thay, lúc tôi bước vào, sếp đang duyệt một xấp tài liệu trong tay với nét mặt nghiêm túc. Nhìn thấy tôi, ông ngẩng đầu lên nói: “Có nhiệm vụ rồi, Tiểu Trần.” Ông không nhắc một chữ nào đến việc đi trễ của tôi. Tôi vừa âm thầm cảm thấy may mắn, vừa đón lấy tài liệu từ tay ông, cúi đầu xuống đọc sơ qua một lượt.

 

Một vụ giết người.

 

Nạn nhân: Lý Tín Như.

 

Nam.

 

Ba mươi bảy tuổi.

 

Nghề nghiệp: Luật sư.

 

Nguyên nhân tử vong: bị một con dao sắc đâm thủng màng nội tạng, chết vì mất máu quá nhiều.

 

Hung khí: bước đầu dự đoán là một con dao sắc có độ dài tương đương với dao cắt dưa hấu, nhưng vẫn chưa tìm ra.

 

Thời gian tử vong: khoảng từ bốn giờ đến năm giờ sáng.

 

Nhìn ảnh trên chứng minh nhân dân thì khi còn sống Lý Tín Như có thể được coi là một anh chàng điển trai. Khuôn mặt thon dài, da dẻ trắng trẻo, mắt và lông mày trông đặc biệt đen, làn môi mỏng mím chặt tạo cho người ta cảm giác rất lạnh. Thi thể của y nằm trong bếp, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu lam. Hung khí được đâm từ phía sau, một nhát chí mạng. Vết thương rộng mà sâu, da thịt dính đầy máu cục. Da thịt chỗ vết thương do dao gây ra bị co rút, xung quanh có vết máu bầm. Rõ ràng là chết vì bị dao đâm chứ không phải sau khi chết rồi mới bị dao cứa tạo thành vết thương.

 

 

Chương 02

 

“Ai đã báo cảnh sát?” -Tôi hỏi.

 

“Vợ anh ta.”

 

“Lúc đó chị ta đang ở đâu.”

 

“Theo những gì chị ta nói thì đang nằm ngủ trong phòng.” -Tôi cảm thấy thật khó tin.

 

“Hiện giờ chị ta đang ghi lời khai ở phòng bên cạnh. Cậu qua đó xem tình hình thế nào đi. Vụ án này giao cả cho cậu đấy Tiểu Trần.”

 

“Sếp à, chuyện này…”

 

“Hửm?”

 

“Lần sau khi xảy ra những tình huống bộc phát này, sếp có thể gọi di động cho em mà. Cho dù em đang nghỉ phép…” -Tôi cảm thấy giờ chính là lúc tôi thể hiện sự tích cực giả tạo của mình.

 

“Tất nhiên rồi.” Lão già nhấc tách trà lên thổi mấy cái, rồi nhấp một ngụm: “Chẳng qua chúng ta cũng mới biết chuyện này chưa bao lâu. Người phụ nữ kia cũng chỉ mới báo cảnh sát vào khoảng bảy giờ hơn sáng nay thôi. Sau đó lại được xxx địa phương báo cáo cho cục chúng ta. Gần như ngay sát giờ làm việc luôn rồi.”

 

Thường thì khi xảy ra các vụ án mạng, ngoại trừ những vụ vừa nhìn đã biết là do những tên giết người cuồng sát gây nên, bằng không chúng tôi thường sẽ đặt mục tiêu nghi phạm tập trung vào gia đình hoặc những người thân thuộc với nạn nhân . Cách phỏng đoán này vô cùng đơn giản nhưng lại chính xác đến lạ thường. Đa số phạm nhân trong các nhà tù nữ hiện nay nếu không cấu kết với chồng mình giết gian phu thì sẽ cấu kết với gian phu giết chồng mình. Nghĩ tới mà thấy có chút đáng sợ. Trong lúc bạn vẫn chưa hay chưa biết, có lẽ người chung nệm chung gối với mình đã âm thầm đổi thay. Chỉ sau một cái chớp mắt, có lẽ người mà bạn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn sẽ hóa thân thành quỷ tu la tước đi sinh mệnh bạn. Có rất nhiều người hỏi tôi tại sao đến giờ vẫn còn độc thân, đa phần câu trả lời của tôi là: “Giải quyết quá nhiều vụ án mạng giữa các đôi vợ chồng nên đã mất đi niềm tin vào hôn nhân.”

 

Vợ của Lý Tín Như là một người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn, trông chị hãy còn rất trẻ, dường như chỉ mới hơn hai mươi một chút. Phụ nữ bây giờ đều chẳng nhìn ra tuổi. Tôi đã xem qua hồ sơ của chị ta, thực ra chị đã gần ba mươi rồi. Dưới ánh đèn trắng lóa của phòng làm việc, trông chị có vẻ yếu đuối mỏng manh, khó mà liên hệ cô với một nghi phạm giết người được. Nhưng vẻ bề ngoài thì thường hay che mắt con người. Tôi ngồi xuống phía đối diện chị ta, nhìn chị chằm chằm. Chị hạ mắt xuống, có chút bối rối. Chị đưa tay lên vuốt tóc mấy cái trong vô thức. Khi căng thẳng con người ta thường có rất nhiều những động tác nhỏ. Đây là một trong những loại tiêu biểu nhất. Đôi mắt của chị hơi sưng lên, những vệt nước mắt còn sót lại trông thật nhếch nhác. Mới khóc xong ư? Chồng chết, người vợ chắc hẳn đau lòng lắm nhỉ? Nhưng đau lòng và nước mắt đều có thể ngụy trang được.

 

“Họ và tên?”

 

“Lý… Lý Mai.” -Chị trả lời lí nhí.

 

“Tuổi?”

 

“Hai mươi chín tuổi.” -Những tư liệu này tôi đều có cả trong tay, hỏi thế chỉ cho có lệ thôi.

 

“Nghề nghiệp?”

 

“Tôi…” -Chị có chút ái ngại, lắc đầu: “Tôi không có việc làm.”

 

Ở nước ngoài có lẽ rất phổ biến chuyện chỉ có một bên chồng hoặc vợ ra ngoài làm việc. Thường thì khi được hỏi đến, các bà nội trợ đều sẽ ngang nhiên trả lời là: “Housewife.” Nhưng ở Trung Quốc, phụ nữ làm nội trợ trong gia đình dường như là một việc hết sức đương nhiên, không thể xem là một nghề được.

 

 

Chương 03

 

“Khi vụ án xảy ra, chị đang ở đâu?”

 

“Tôi, đang ngủ.” -Chị làm vẻ mặt trông như sắp khóc đến nơi.

 

Nhà của vợ chồng Lý Tín Như là một ngôi nhà hai tầng, phòng ngủ ở tầng trên, phòng khách và bếp ở tầng dưới. Trong đêm xảy ra vụ án, Lý Mai ngủ rất say. Thế nên theo như những gì chị nói thì chị hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Mãi cho đến tận bảy giờ hơn sáng nay, chị thức dậy xuống lầu uống miếng nước, mới bất ngờ phát hiện Lý Tín Như đang nằm trong bếp, máu lênh láng khắp sàn. Càng nghe tôi càng phát hiện một điểm khả nghi.

 

“Vừa rồi chị nói chị và chồng chị cùng ngủ trên giường?”

 

Lý Mai lau nước mắt, đáp: “Vâng.”

 

“Anh nhà bận đồ ngủ đi ngủ phải không?”

 

“Tất nhiên rồi.”

 

Nhưng khi thi thể của Lý Tín Như được phát hiện trong bếp, rõ ràng y đang mặc một chiếc áo sơ mi màu lam và quần tây. Y đã dậy thay đồ vào lúc nào? Tại sao y lại phải dậy sớm thay đồ như vậy? Y định đi đâu ư? Lưu Ly phụ trách ghi chép cũng chú ý đến điểm này. Tôi và nàng trao đổi ánh mắt với nhau.

 

“Trước khi đi ngủ, anh chị đã làm những gì? Anh ta có chỗ nào khác với bình thường không?”

 

“Không.” -Lý Mai nghĩ ngợi một lát: “Mọi thứ đều như thường lệ. Tôi thích uống sữa trước khi đi ngủ, nên anh ấy đi rót cho tôi…” -Nói đến đây, chị ta lại rưng rưng: “Anh ấy đưa cho tôi, nhìn tôi uống hết. Anh ấy lấy ly xuống lầu, đến khi anh ấy quay lại thì tôi bảo ngủ đi. Rồi chúng tôi tắt đèn lên giường…”

 

Thật là một đôi vợ chồng ân ái! Trong đầu tôi hiện ra cảnh tượng người đàn ông điển trai đã chết kia dịu dàng hầu hạ vợ anh ta trước khi đi ngủ. Chẳng hiểu sao cảnh tượng cuộc sống gia đình êm ấm đó lại khiến tôi hơi sởn gai ốc.

 

“Ngày thường anh nhà có kẻ thù gì không?” -Tôi hỏi- “Nói cách khác, anh nhà có từng đắc tội với ai không?”

 

“Kẻ thù?” -Mặt Lý Mai trắng bệch, mắt trợn trừng, tỏ vẻ hoang mang, “Tôi không biết… Anh ấy là luật sư… Chuyện công việc, anh ấy rất ít nói cho tôi biết. Nếu nói là đắc tội với ai thì người trong viện kiểm sát của tòa án nhất định rất căm ghét anh ấy, vì anh ấy thường hay thắng kiện… Đương nhiên, cũng có lúc anh ấy thua. Thế… có khi nào vì thua kiện mà bị khách hàng của anh ấy…”

 

Chuyện này cũng không phải không có khả năng. Nhưng mà kinh nghiệm nói cho tôi biết khả năng này thấp hơn nhiều so với việc bị bạn đời sát hại. Nạn nhân không để lại bất cứ dấu vết nào cho thấy đã vật lộn kịch liệt khi còn sống, từ đó có thể thấy người giết y nhất định là người y quen biết. Một người mà y hoàn toàn không đề phòng. Vậy thì y thức dậy giữa đêm hôm khuya khoắt là để tiếp khách sao? Người mà y gặp là ai? Ai mà lại thăm viếng lúc nửa đêm? Tại sao vợ của Lý Tín Như lại hoàn toàn không biết gì cả? Hay đây cũng là mê trận do hung thủ cố ý sắp đặt?

 

“Chị và Lý Tín Như kết hôn được bao lâu rồi?”

 

Chị ta ngoẹo đầu suy nghĩ: “Mười năm rồi.” -Chị đáp: “Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi không tìm được việc làm, nên đã ở nhà một khoảng thời gian. Sau đó, cô tôi giới thiệu tôi cho Tín Như. Yêu nhau không bao lâu thì chúng tôi kết hôn.”

 

“Tên của cô chị?”

 

“Chu Lai Phương.” Tôi viết lại cái tên đó vào bản ghi chép.

 

“Chị quen Lý Tín Như như thế nào?”

 

“Trước kia mẹ của Tín Như và cô của tôi là đồng nghiệp với nhau. Nhưng ba năm trước mẹ chồng tôi bị ung thư gan, qua đời rồi.”  

 

“Còn người thân nào khác không?”

 

“Tín Như là con một. Bố anh ấy mất khi anh còn rất nhỏ, mẹ anh một mình nuôi anh khôn lớn… Bên anh ấy còn vài người bà con xa, nhưng bình thường rất ít khi qua lại. Bố mẹ tôi đều còn sống, tôi còn có một đứa em gái, năm nay vừa tốt nghiệp đại học.”

 

11 thoughts on “Động cơ giết người 1-3

  1. Má, thấy từ tối không đọc, giờ sấm chớp đì đùng mưa rơi rả rích thì lôi ra đọc TTvTT hu hu hu TTvTT

    mà nào giờ lần đầu biết có con dao bổ dưa hấu riêng nữa đấy :v

    Liked by 1 person

  2. =)))))))) CHỈ UPDATE KHI BỊ BẠN ĐÃ ĐI NGỦ
    Đang vật vã vs khóa luận nhưng cũng ráng bâu vào =))))
    Đọc mấy giờ này cho nó có không khí =))))

    Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤